- Chào ông Rắn , à quên .. ngài Tỵ !
- Không dám, chào anh. Ah, anh vẫn còn sống à ?
- Hi, Sống khỏe re sau phát cắn chí mạng của ông !- Đó là do anh đấy nhé, tự dưng lại tóm vào cổ tôi ?
- Nghe thiên hạ bảo ngâm rượu ông là bài thuốc hay
- Hiểu biết như anh mà còn nói thế à, Tôi xin hỏi, rượu rắn chữa khỏi bệnh gì?
- À, à, không rõ lắm… Chỉ nghe đồn uống vào thì khỏe, vậy thôi.
- Nghe đồn? Ai đồn, đồn từ bao giờ, đồn bằng miệng hay bằng văn bản?
- Nói thật, toàn bằng miệng và cũng chả biết có từ khi nào và chả biết từ ai.
- Nghĩa là chả có ai khi tới bệnh viện khám bác sĩ bất kể triệu chứng gì lại được ghi vào đơn: Uống rượu rắn.
- À đúng. Chưa có trường hợp nào như thế cả.
- Vậy do đâu rắn lại bị ngâm trong lọ thủy tinh cả trăm năm nay?
- Dạ, có vẻ vì dân gian…
- Dân gian tuy rất đáng kính, nhưng thú thực có nhiều thứ hình thành từ ngàn xưa, khi khoa học chưa phát triển.
- Đúng.
- Nếu cứ theo dân gian, thì mật gấu, sừng tê giác, cao hổ cốt đều là thuốc cả.
- Và đều bán rất đắt.
- Nhưng thực tế đã chứng minh, những thứ ấy hiệu quả không hề rõ ràng và chả có cơ sở nghiên cứu nào trên thế gian này dám khẳng định.
- Dạ, nói chung đấy là dược liệu gia truyền.
- Với sự phát triển vũ bão của y học, thì con người ngày càng thẩm định và nhận thức ra nhiều hơn những thứ gọi là truyền thuyết.
- Có thể còn lâu ạ.
- Không lâu đâu. Tôi tự tin tuyên bố là sừng tê giác, mật gấu, cao hổ cốt, rồi đến đông trùng hạ thảo, tổ chim yến sẽ không còn đắt như xưa và trở về với giá trị thực của chúng. Rượu rắn cũng không ngoại lệ.
- Không ngoại lệ?
- Vâng. Đa số những vị thuốc đó rất đắt nhưng chỉ bán được ở châu Á, còn dân châu Âu và châu Mỹ, những phần còn lại của thế giới rộng lớn chả mấy ai mua dù số triệu phú hoặc tỉ phú vô cùng đông đảo.
- Tóm lại theo ông?
- Theo tôi, phương Đông có một đặc tính là coi những gì hiếm là quý, và coi những gì quý là thuốc. Đó là một sự sùng bái pha mê tín và pha cả chút khoe khoang vì chả phải ai cũng mua được mấy thứ đó.
- Rượu rắn trở thành một "đẳng cấp" chứ không còn là một bài thuốc đơn giản.
- Rõ ràng. Chả vậy mà người ta thi nhau khoe bình rượu rắn to, có người còn ngâm cả hổ mang chúa trong những cái chai lớn như cái thùng, vô cùng phản cảm, vô cùng hại thiên nhiên và cũng vô cùng… trọc phú.
- Người văn minh không bao giờ lấy việc sát hại sinh vật hoang dã làm niềm tự hào.
- Đúng thế, hãy coi tôi không phải rắn, tôi là rồng. Rồng luôn biểu trưng cho sự hùng tráng.
- Nhiều người gọi ông là mãng xà, ông thích tên đó không ?
- Không đúng, tên cúng cơm của tôi là hổ mang
- Vậy ông có họ hàng gì với cãc sư hổ mang ?
- Không bà con tông tộc chi hết. Họ đánh cắp danh tiếng của tôi đấy !
- Để làm gì ?
- Vậy mà cũng hỏi, để bắt chước tôi phun nọc độc.
- Thế ông cũng đắc tội với nhân loại còn gì ?
- Ô xin lỗi anh. Nọc của tôi được bọn hàn lâm chế ra huyết thanh kháng nọc rắn các loại cơ đấy, còn nọc của các sư ấy thì chả có ích gì, hại thêm đời thì có. Chả đùa.
- Hay thế à ! Liệu ông có thể giải thích thêm vai trò của mình với nhân loại không ?
- Vô thiên lung. Anh hãy nhìn cái logo ngành Y thì biết công lao của tôi
- Tôi nhất trí. Cảm ơn ông .
- Biết thế là ok. Đừng bắt tôi ngâm rượu hay làm mồi nhậu nhé, phạm pháp
đấy, nghe chửa ?
- Tôi chả dám nữa khi nhớ đến nhát cắn tử thần nửa thế kỷ trước.
- Thôi xí xóa nhé, Năm nay là Ất Tỵ, tượng tôi đang được dựng khắp nơi
- Trông cũng đẹp đấy. Cho chụp chung cái hình nhé ?
- Vô tư. Nhớ đăng Face để quảng cáo dùm tôi ?
- Hừm… Good bye