Tìm kiếm trong Blog này

Thứ Hai, 26 tháng 2, 2018

VÀNG MÃ

Anh đứng trước sân, tay cầm gậy chọc vào cái thùng sắt đục sẳn chi chít lỗ cho giấy cháy đều, đã vài chục phút rồi vẫn chưa hết, vẻ mặt nghiêm trang thành kính. Món quà đầu năm cho tổ tiên gửi qua ngọn lữa cháy bùng, hừng hực đầy bí hiểm. Thỉnh thoảng thấy miệng anh lảm nhảm, thầm thì gì đó rồi chắp tay vái lạy về phía làn khói đang bốc lên, vẻ linh thiêng lắm ...
Biết nói sao, khi cái đã ăn sâu tận xương tủy, đang nằm tận đáy lòng anh, đã truyền từ mấy đời ông cha chú bác, dù anh cũng đã cầm được bằng thạc sĩ, đóng lon phó một ngành quan trọng của tỉnh . Anh bảo nhiêu đâu chú, chỉ phần tư chầu đánh chén ban chiều thôi, mà làm cho cõi lòng được yên với các cụ ...
Vậy đó, một ngàn năm đô hộ giặc Tàu đã qua từ mấy trăm năm nhưng dấu tích văn hoá huyền hoặc đâu dễ lụi tàn, bóng văn minh Tây phương đã hiện diện cả mấy trăm năm cũng không che nỗi đám mây tâm linh dày đặc giăng kín hồn dân Việt. Hỡi ôi, đất nước mãi bận rộn với giáo mác và máu xương lẫn hận thù còn thời gian đâu mà chấn hưng văn hoá cho dân trí được khai tâm, rồi bị cuốn vào đám hổn mang cơm áo, những chiêm nghiệm cho những tinh hoa tinh thần như bị bào mòn trơ trọi, cô đơn ... như vô tình dành trọn không gian cho cõi vô hình chế ngự như thứ cứu cánh cuối cùng vơ vớt được !
Tôi nói anh, không ai chứng minh được người chết được ăn một bửa no nê trong ngày giổ hay nhận được các thứ anh đang đốt gửi để mà tiện nghi nơi âm cảnh, anh bảo chú chứng minh ngược lại được không. Huề nhé ? Nhà nước chưa cấm thì ta cứ, anh cười nhẹ ....
Nhà nước chỉ khuyến cáo chứ không thể cấm, đương nhiên rồi, bởi nó có lý do đề tồn tại rất đàng hoàng và kính cẩn, nó chỉ mất đi khi ai cũng nhận thức được điều không thể chứng minh được đó chỉ là tình cảm hướng về nằm sâu trong tâm thức phải được khai phóng. Rất tiếc là quốc gia thiếu đi những nhà văn hóa lớn thì việc giáo hóa quốc dân vô hình dung lại được đặt lên vai của thánh thần. Phong hóa suy đổi hay thịnh vượng không bởi do lắm thánh nhiều thần, mà do cái tâm trí của quốc dân có sáng hay không. Mà muốn sáng thì phải có người khai. Tiếc là ở xứ ta, mọi thứ như đang rồ dại, âm u tù mù cả.
Anh lại bảo mọi chuyện các cụ truyền kỳ xưa nay đều có sự tích cả đấy chú ạ, phận con cháu cứ thế mà noi để gương ngày thêm sáng và đức độ từ đó mà dày lên  đặng mang âm phước cho cháu con muôn đời mãi mãi… Tôi thầm nghĩ, tích sự thì dị mọ, lề thói thì cọ quẹt linh tinh nên đâm ra nhiều nỗi tâm linh rất thần tình mất nết. Nếu lấy sự ấy làm phong hóa nghìn năm thì nhẽ cái ba vạn sáu nghìn ngày của ông người nó ê chề lắm lắm ? Nghĩ mà đâu dám nói với anh, sợ anh nghĩ mình là đứa vô thần nghịch tặc.
Nhưng tôi vặn anh, thánh thần mất đã lâu mà còn đóng góp thuế má cho nhà nước đấy, bằng chứng là vàng mã đang chịu mức thuế khá cao. Anh bảo tôi chỉ được tật báng bổ, có ngày thánh nó vật cho.
Há há... Em nào sợ chi thánh thần quở trách mà chỉ hãi ma quỷ nó giận hờn thôi anh ạ.
Thề đấy !

Thứ Bảy, 10 tháng 2, 2018

NÓI CHUYỆN VỚI ÔNG TÁO

 Phsơn: Này ông Táo, sắp hăm ba sao nay chưa thấy ông đưa dự thảo bá cáo tôi xem để còn chỉnh sửa ?

Ông Táo: Năm nay nhuận, tôi lật hồ sơ lộn tùng phèo, cứ nhầm chuyện tháng trước với chuyện tháng sau, chậm đấy. Mà này, năm nay tôi biên thẳng không dự thảo, chỉnh sửa gì sất nhé ?


Phsơn: Làm ăn như ông quả là tắc trách, mà ông nói lạ, mợi năm làm sao mà nay lại dở chứng thế, ông có ý gì đây ?


Ông Táo: Vì lên đó đọc bá cáo tôi thấy áy náy quá thể, người ta bảo anh thế mà sao cứ là toàn thành tích tốt còn khuyết điểm thì cứ qua loa, xuê xoa cho xong chuyện. Thật anh tôi thấy mình có lỗi với thiên đình là đã bao che cho anh bấy năm ...


Phsơn: Chà chà, ông định diễn biến đấy à ? Nhắc cho biết là ông đang hưởng hương khói hoa quả nhà tôi quanh năm suốt tháng đấy nhé, tôi cắt phăng đi thì ông có mà nhọ khói bếp, dầu mỡ mới lọ nồi thì đừng trách.


Ông Táo: Bố khỉ, doạ tôi đấy phỏng ? Anh cũng vừa thôi chứ, tôi còn trách nhiệm với thiên đình, đã là sứ mạng thì không to cũng nhỏ hầu giúp đời chút gì đó cho nó vinh quang, trong đó có anh, hiểu phỏng ?


Phsơn: Tôi thấy ông chả linh thiêng quái gì, suốt nhiệm kỳ ở nhà tôi ông bá cáo lên thế nào mà tôi chẳng có chút lộc lá nhà trời nào cả, đến quả độc đắc cuối năm mà cũng trật thành an ủi thì quá thảm thương, bảo có anh cái nỗi gì hả ?


Ông Táo: Hix…hix…. Người như anh thánh chưa vật là may rồi chứ ngồi đó mà đòi lộc lá với duyên hên…Năm nay tôi đi chầu bằng cá chép thật chứ không bằng cá hàng hiệu Mercedes đen tuyền của anh đâu nhé.


Phsơn: Ông sợ tai nạn hay bị công sai nhà trời thổi phạt ?


Ông Táo: Sợ tất, đi cá sang của anh nhỡ bên phủ Khai phong biết được lại phiền hà to chuyện, nguy cơ mất chức, thậm chí ngồi tù…Hơn nữa nghe đâu trên đó cũng đã có nhiều trạm thu phí như dưới trần, còn tiền đâu mà lấy vé vào cửa chầu !!!


Phsơn: Hoá ra trên thiên đình cũng phức tạp nhễ, tôi coi tivi thấy chuyện Táo quân loạn xạ cũng không tin lắm, tưởng chúng diễn hài, nay mới nghe ông nói.


Ông Táo : Ở đâu cũng vậy cả, cái thời buổi @ mà, tật xấu nó lan từ hạ giới đến cả thiên đình lẫn diêm phủ, nếu mà không tỉnh táo thì không bị quăng vô lò bát quái cũng bị ném vô vạc dầu sôi mà thôi.
Phsơn: Ối dào, ông nói mấy thứ đó chả ăn thua với cái lò của bác Cả nhà tôi đâu, tỉnh hay say đều cháy rụi hết cả.


Ông Táo: Anh tiếng học hành tử tế mà lạc hậu bỏ mẹ. Thiên hạ người ta thiêu bằng điện, bằng nguyên tử lượng chứ có thiêu bằng củi như bác nhà anh đâu, thiêu thế thì hoạ có mất phần da thịt chứ sao cháy hết phần cốt tuỷ được !


Phsơn: Hoá ra ông lại tinh khôn, cứ tự lao vào đống rơm mà chết cháy lại thành thánh thần, được nhang khói lại còn được bà Táo yêu thương hết mực.


Ông Táo: Đấy đấy, tôi đã nói từ khi mới nhậm chức nhà anh rồi, là chết cho tình yêu bao giờ cũng dễ và ý nghĩa hơn chết cho đại cục, vì lắm khi vì đại cục mà phải làm chết cơ man nào nhân mạng một cách oái oăm thì phí lắm…


Phsơn: Thôi ..thôi, ông lại lan man tới chổ nhạy cảm rồi đấy…Ta nói chuyện khác... Thấy ông công tác đã lâu có khi ông nộp hồ sơ làm cái hàm giáo sư cũng đáng lắm, ngành Táo học chưa thấy vị nào, biết đâu khi đó ông lại tìm ra con đường hay giải pháp gì đó cho nghề ông Táo được vinh quang ?


Ông Táo: Hà..hà, không giấu gì anh, trình độ mọi nhẽ thánh thần chúng tôi tinh thông hơn người phàm các anh nhiều lắm song người ta đang cần người thông thạo ngoại ngữ, cái đó thì tôi chịu…


Phsơn: Đợt rồi dưới trần đang có đợt vét diện không ngoại ngữ như ông đấy, sẵn dịp này ông tâu Ngọc Hoàng can thiệp để xin một suất, sao đâu ? Được thế tôi cũng hãnh diện được nuôi một ông giáo sư Táo trong nhà !


Ông Táo: Này là đề nghị của anh nhé, có chuyện gì anh phải chịu trách nhiệm đấy.


Phsơn: Không sao cả, cũng chỉ vì đại cục thôi . Hehe… hỏi thêm ông câu cuối cùng,
ông có bí quyết gì mà bà Táo yêu thương ông hơn yêu ông Địa thế ?

Ông Táo: Chậc chậc…cũng hên xui thôi, lịch gặp bố trí là ngày chẳn lẻ nhưng bà ấy thích lúc nào thì tôi chìu lúc ấy, đơn giản vậy thôi. Khà... khà….

Phsơn: Thôi ông vô trướng làm tiếp bá cáo đi cho kịp, viết gì thì tuỳ ông. Có sẳn hộp mực Tàu tôi vừa mua đây, thứ mực này viết ra chỉ tháng sau là bay sạch, chả lo. Hehe…


Ông Táo: Bố thánh nhà anh …