Tìm kiếm trong Blog này

Thứ Bảy, 29 tháng 12, 2018

ACSESS BLOGSPOT


Dù facebook là giao diện tương tác phổ biến của đông đảo người dùng nhưng hạn chế là không thể trình bày trọn vẹn, có chiều sâu một vấn đề cần phổ biến thuộc lĩnh vực nào đó. Do đó Blog vẫn còn vai trò của mình trên cộng đồng mạng và blogspot vẫn được chọn, không những vì dễ biên tập và lưu trữ mọi định dạng văn bản, media …mà là gốc gác Google của nó trở thành lợi hại khi người dùng phải xử lý các vấn đề kỹ thuật phát sinh đa dạng, bởi luôn nhận được sự hổ trợ từ gã khổng lồ lắm mưu nhiều mẹo này,
Trong mấy năm trở lại đây, các bloger đau đầu trong việc tìm cách truy cập các trang blogspot bị các nhà mạng chặn vì nhiều lý do, đỉnh điểm là trong thời gian cuối năm nay, hầu như tất cả các trang blogspot có đề cập đến các vấn đề nhạy cảm hay không đều bị chặn hoặc bị lag bất ngờ …rơi vào tình trạng chập chờn rất khó chịu, thậm chí đứng trước nguy cơ bị mất kho dữ liệu mà mình khổ công sưu tầm cất giử trên server !
Rất may có nhiều Bloger kiên trì tìm kiếm và khám phá các lổ hổng để tìm cách truy cập. Đến nay đã có nhiều phương pháp, cả cấp thời lẫn dài hơi để vượt qua. Dưới đây là một cách đơn giản mà xem ra rất ổn định:
Trước tiên phải đổi sang DNS của Google tại TCP/IPv4 trong Adapter Network .
1. Chỉ để đọc Blospot: Mở Google Translale và dán URL của blog cần xem vào ô tiếng Việt của Google Translale để nó dịch trang Blog đó sang tiếng nước ngoài bất kỳ, sau đó kích vào nút cho hiện văn bản gốc thì toàn bộ trang blog tiếng Việt sẽ hiện ra để đọc thoải mái
2. Để biên tập, lưu trữ và xuất bản trên mạng: Chỉ dùng riêng cho Blogspot mình đang sở hữu trên PC của mình.
- Vào https://ipinfo.info/html/ip_checker.php để kiểm tra số ip của trang blog mình (chép đầy đủ url)
- Lấy dãy ip tìm được gắn với url thành dãy (*). Chú ý là có dấu cách.
- Chạy run với lệnh cmd rồi ping với dãy (*), nếu server hưởng ứng thì tiếp tục.
- Vào C:\Windows\System32\drivers\etc\host. Mở hosts bằng notepad rồi chép dãy (*) thành một dòng, save lại.
- Xong, có thể truy cập Blogspot của mình và thao tác bình thường.
(Nếu khi server không hưởng ứng khi ping với dãy( *) thì tìm số ip khác để ping cho được mới sửa file hosts )

Thứ Tư, 26 tháng 12, 2018

TÁN PHÉT VỚI CỤ NOEL


- Hello Santa Claus, Chào cụ Nô ên !
- Chào anh, lâu quá mới gặp lại nhỉ ?
- Cảm ơn cụ, con còn nhớ lần đầu được cụ tặng quà.
- Ừ, nhẽ cũng mấy mươi năm rồi, ta cũng nhớ lúc đó anh là cậu bé còn đái dầm…
- Thưa cụ, trẻ con Việt đều thế cả cho đến lúc được cụ tặng quà. Món quà của cụ thật kỳ diệu !
- Anh biết vì sao không ? Là do những món quà của ta luôn mang sự tinh khiết của Ngài Jesus Christ . Khi còn bé Ngài không đái dầm bao giờ.
- Lạ thế sao thưa cụ, mà sao cụ biết ?
- Là vì Ngài là con trai bà Maria, bà ấy sinh ra Ngài nhưng vẫn còn giữ được cái ngàn vàng, nhân loại luôn gọi bà là Đức Mẹ đồng trinh  đấy. Có hẳn một bài hát để đời nhằm vinh danh cho bà ấy, anh biết không ?
- Thưa biết ạ, đó là bài Ave Maria của thợ nhạc Schubert.  Nhưng chuyện trinh nữ đã có con thì ở xứ con giờ  không còn lạ nữa …
- Amen !  Thần thánh thế sao, anh nói rõ xem nào ?
- Cũng chả thần thánh gì đâu, chỉ bằng công nghệ bơm vá thôi cụ ạ !
- À ra thế, hèn chi qua phố Việt ta thấy rất nhiều bảng hiệu chào mời …
- Không phải đâu, đó là những nơi bơm vá xe cộ bị xì hơi. Còn công nghệ bơm vá  như con nói thì được làm ở nơi kín đáo với giá cao ngất ngưỡng, tuy quảng cáo bí mật nhưng vẫn đông khách lắm.
- Chà chà.. tinh xảo như 4.0 thế nhỉ. Đúng là người Việt các anh luôn làm được những điều mà Thượng đế cũng phải cười. Khà khà….
 -    Chưa hết đâu. Hẳn cụ chưa nghe chuyện bà Âu Cơ xứ con từng đẻ ra trăm cái trứng rồi nở ra một trăm ông người lực lưỡng đâu nhỉ, đó chắc là cú sinh nở vô tiền khoáng hậu của loài người !
- Thật thế sao ?
- Đúng vậy thưa cụ. Đây là câu chuyện đã đưa vào sử sách và được dạy ở học đường, trẻ con Việt đứa nào cũng biết.
- E hèm. Vậy thì bà Maria cũng chẳng là gì so với bà Âu Cơ cả. Hẳn trăm người con của bà đều là thánh thần siêu việt và đem lại nhiều phúc lành cho dân tộc?
- Thưa chưa hẳn vậy đâu cụ. Là vì họ phải chiến đấu với thú dữ trong rừng, với sóng gió của biển khơi để giành lấy sự sống và họ chết đi vì tuổi tác cùng cuộc mưu sinh nhọc nhằn  ấy chứ không chết đi để cứu rỗi tội lỗi cho loài người như ngài Jesus đâu. Họ chỉ được xướng danh là tổ tiên của một dân tộc, được thờ cúng linh thiêng và cũng có một ngày giỗ, tương như ngày chúa giáng sinh thôi ạ. Chỉ khác là ngày đó chẳng có ông già nào tặng quà cho trẻ con cả !
- Ta hiểu rồi, nhưng vẫn hơn là con cháu họ được nhận những tước hiệu cao quý mà nhân loại chưa chắc đã có, tỷ như Bà Mẹ Anh hùng, nghệ sĩ nhân dân hay tương tự vậy …
- Cảm ơn cụ đã thấu hiểu dân tộc con. Mà năm nay xin cụ đừng tặng smartphone cho trẻ nữa nhé. Có nó, bọn trẻ cứ chúi đầu vào chơi game rồi chitchat tưng bừng tối ngày chả thiết chi học hành mà lại hại cho sức khỏe nữa, thậm chí  có đứa lén lút vào mạng trần gian để xem phim người lớn thì thật là tai hại …
- Chẳng giấu gì anh, năm nay ta định sẽ tặng cho mỗi đứa một trái bóng để chúng vui đùa cùng không khí bóng đá đang cuồng nhiệt dưới đó. Ta cũng biết bọn trẻ của các anh đang mơ thành cầu thủ để chạy tung tăng trên sân trong tiếng cỗ vũ reo hò, đã có danh tiếng mà lại được nhiều tiền. Nhẽ đó cũng là điều hợp lý lẫn nhân văn ?
- Thưa, cụ dạy chí phải. Nhưng theo con cụ nên hoãn món quà này lại bởi cái cuồng nhiệt đó cũng tới mức bão hòa rồi, đến mức cái bình xịt giảm đau cho cầu thủ cũng trở thành đề thi cân não cho môn hóa học ngạch tú tài ! Cụ nên tặng thứ thiết thực và cấp bách thì hơn.
- Anh có đề xuất gì không ?
- Bẩm, tặng quà gì tùy cụ nhưng nhất thiết nên kèm theo lọ thuốc giảm đau hay bông băng sơ cứu ạ. Giờ học trò bị bạn vả cho sưng má, cô tát cho vở mồm…là chuyện thường nên chi chúng cần những thứ đó lận lưng để mà chịu đựng trước khi mang đến nhà thương…
- Thế à, vậy ta nghe theo ý anh.
- Cảm ơn cụ. Thôi lạy cụ con xin kiếu để về đặng cụ chuẩn bị, lan man mất thì giờ cụ quá. Tối nay lúc canh ba con có cuộc phỏng vấn thường niên với Ngài Jesus đấy ạ. Vé xem bóng đá Asian Cup con để chổ lò sưởi, nếu cụ thích thì cứ lấy đi xem, suốt giải luôn. Chúc cụ khỏe và vui trong đêm Noen nhế.
- Cảm ơn anh. Cho ta gửi lời thăm Chúa nhé, mà gặp Ngài anh nên xưng tội thật thà chứ chớ có khoe chiến công mới lại thành tích gì đấy. Ngài biết hết cả rồi.
- Thanks  Santa, Good bye !


Thứ Bảy, 22 tháng 12, 2018

CONCERTO


Đám tang Mozart
Chỉ chú chó tiễn đưa
Làm tuyết giá động lòng
treo lên khuông nhạc
vắt vẻo mảnh tình đời
nhịp phách bơ vơ,
**
*
Bản giao hưởng cất lên
không từ thiên đường
cũng chẳng từ nấm mồ lạc xiêu vọng lại
Là trầm tích thời gian
của tiếng tru dài vĩnh biệt
lẫn tiếng tuyết reo dưới ánh mặt trời,
**
*
Loài người choàng tỉnh giữa âm thanh
hát Requiem gửi về nước Chúa
Nhưng không làm sao viết nỗi
một concerto loài thú tiễn tang mình !






Thứ Ba, 5 tháng 6, 2018

NẰM NGỬA PHUN NƯỚC BỌT

Trong khi Luật đặc khu hành chính sắp được hợp thức hóa qua cửa Quốc hội gọi là để mở đường cho công cuộc làm ăn đầy viễn kiến của các lãnh tụ batong thì quần chúng khắp nước đâm ra quan ngại, từ sâu sắc đến bàng hoàng. Họ có lý do để nghi ngờ sự công chính và minh bạch của vấn đề trọng đại được đặt ra trên bàn cơ quan quyền lực của dân, bởi các nghiên cứu hàn lâm đã chỉ ra kinh tế đặc khu là chuyện đã lỗi thời nên làm thế chả khác gì thấy người ta ăn khoai thì mình vác mai đi đào, vả lại câu chuyện về những viễn kiến của các lãnh tụ cho một đất nước hóa rồng, thành cọp hay bình minh tương lai cũng đã trải dài từ hàng mấy thập kỷ với những hứa-hẹn-chưa-bao-giờ-thành-hiện-thực nếu không muốn nói là quá phủ phàng, đã khiến niềm tin của dân chúng vào chính quyền ngày càng trở nên xa xỉ đến vô duyên .

Nhưng vấn đề chính của câu chuyện quái đản này không phải ở chổ kỳ vọng ấm no cơm áo đang được chôn kín trong lòng bao thế hệ người Việt, mà là vụ thời gian cho nước ngoài thuê đất đến ngót thế kỷ. Đây chính là lý do để quần chúng nhiếc móc triều đình đã tham lam vô lối lại còn tỏ ngu dốt một cách nguy hiểm, bởi bối cảnh chính trị trong nước đang rối như canh hẹ lại cộng hưởng cùng Chinese Dream của người láng giềng “4 tốt” càng dấy lên nghi ngờ hiện diện của mưu đồ không mấy xa lạ trong câu chuyện “chiến tranh không cần súng đạn” đầy ám ảnh mà họ lo ngại và phản đối một cách bền bỉ hàng chục năm qua. Thêm váo đó những đặc khu kinh tế đặc sắc China ở các lân bang như Bokeo, Khonphapheng (Lào), Sihanoukville (Kampuchia), Bangladesh ( Bangladesh), Hambantota (Srilanka)….. vẫn chưa thành bài học nhãn tiền cho những chú học trò chậm tiến (hoặc cá biệt) về chủ nghĩa đế quốc tô giới mà người Tàu đang làm bằng mọi cách với núi tiền cao ngất ở khắp nơi trên thế giới. Oái ăm là ở chổ chính cái núi tiền đó tưởng như của họ đó lại trở thành cái bẩy nợ khổng lồ siết chặt chủ cho thuê đất không còn đường thoát. 

Cơ sự trở nên kịch tính khi bà chủ tịch Quốc hội, có lẽ đang lo sợ phản ứng dữ dội của dân chúng làm đại biểu chùn tay bấm nút đồng ý nên vội vã bô bô trước bàn dân thiên hạ là chuyện này đã được Bộ chính trị bàn rồi nên phải nặn cho ra bộ Luật đó để sỉnh hạ cho được 3 vùng đặc khu vừa phôi thai trong bêu rếu ấy, đồng thời với giọng điệu loảng xoảng kim ngân lại phủ dụ món lợi khổng lồ cho đất nước từ kinh tế đặc khu mang lại như là bắt cua trong lổ ! Quần chúng choáng váng, nhẽ cán bộ cũng hoang mang mà khiếp vía ? Nhưng họ cũng kịp hiểu kiểu lý luận vô trách nhiệm một cách hồ đồ, coi thiên hạ như khoai luộc của lãnh tụ batong trên “đỉnh cao trí tuệ” chẳng qua là vở diễn hài.

Lạy giời,quần chúng chỉ còn tin vào sự run rủi của những cái nút bấm vô hồn trong cái hội trường nghẹt thở ấy,vào thời điểm được coi là định mệnh của dân tộc mà thôi …. 

Hỡi ôi !

Thứ Năm, 17 tháng 5, 2018

BIỂN NẴNG



Chiều xuân
biển với một mình
Có vần thơ giăng xuống
Sóng ầm ào
tháng tư về trong nắng…


Gió xôn xao rì rào niên viễn

Biển miên man

sâu lắng những nồng nàn
Nghe tháng tư em
thơ thì thầm xa vắng
Ngọt ngào như dạo mới quen...

Thứ Bảy, 5 tháng 5, 2018

TÚY LA


Con về 
Gõ cửa thánh thần


Lời thiêng mặc khải
Nửa đời phù vân …..



Thứ Tư, 25 tháng 4, 2018

GIÓ THÁNG TƯ


Em nghe nhịp tim mình
rung lên trong vỡ vụn
dù đã thành băng
chìm dưới bóng mùa hè

Em nhìn sợi nắng anh
vương víu tháng tư xanh
cùng tiếng ve trưa
nhả nhạc lòng rộn rã

Em mong phượng vĩ về
kết chùm thơ giục giã
Mà sợ băng tan giữa nắng hạ một chiều
!

Thứ Tư, 11 tháng 4, 2018

THƠ RÁC

 Tôi vốn thích thơ nên lâu lâu cũng mần dăm ba sợi thơ cho phải phép, nhưng thơ của tôi như thằng say rượu vì tứ thơ nó thường lảo đảo liêu xiêu, đôi khi khệnh khạng giữa đời như là đứa ất ơ khốn nạn, nhất là khi trái gió trở trời gặp cơn mưa lạ hoặc giả lúc long thể bất an trong cơn say nắng bồng bềnh hay bão lòng chỏng chơ thì thơ nó không biết từ đâu tuôn ra ào ạt. Mẹ kiếp, ấy nhẽ là do mệnh số chữ nghĩa mà ra chứ tôi có bao giờ cắp đít đi thụ giáo văn chương tẹo nào đâu mà có cơ biên ra được bài thơ cho tinh thông lưu loát…Giàng ạ !

Có thời tôi thường biên thơ lên bất cứ thứ gì biên được lúc cao hứng như bao thuốc lá, tờ lịch, giấy nháp, hóa đơn, biên lai, thậm chí trên cả công văn giấy tờ nhà nước…bởi thế bạn bè đồng nghiệp tôi thường quy ra là thơ rác, tức là thơ đọc xong rồi vò lại ném vô thùng rác chứ làm gì có cơ may lưu hành trong hang hẻm cao sang nào. Thế cũng hay. Hehe.

Nay mới gặp thời anh Face đang phủ sóng mọi miền nên thi thoảng tôi cũng dán lên tường mình dăm câu thơ loằng ngoằng cho nó vui đời ê a ca khúc … Bạn thơ của tôi nhiều lắm, nhưng nhẽ cũng như tôi hoặc nhỉnh hơn đôi chút, chúng cũng sôi nổi giăng thơ đầy trên face như mạng nhện bằng lòng nhiệt tìnhcủa kẻ say thơ, kẻ buồn vui thế sự muốn giải bày hay phẩn nộ cái điên đảo của nhân gian hoặc đưa chút tâm tình mưa gió vào chốn trăng sao huyễn hoặc. Họ vẫn nhận được nhiều hoan hỉ ghét yêu như thói thường nhưng tuyệt nhiên chẳng bao giờ bị buông lời thoái mạ hay xúc xiểm chê bai . Ừ, thì cứ gọi là thơ hay gì đó đại loại cũng được, hay dở khen chê gì đó cũng chẵng sao, miễn là có chổ cho đôi vần nhịp nên lời, là cảm ơn cho cuộc đời còn hãy nhiều yêu thương độ lượng là được. Hà hà…

Nhưng rồi cộng đồng mạng mấy ngày nay như sôi lên sùng sục khi có gã quan thơ gì Hoàng ở Hội gì văn quên, tít miệt thành Hồ xa tắp đã phán ra lời lăng mạ, rằng thơ trên face chỉ là thứ rác rưởi lôi thôi.  Giời ạ ! đúng là miệng nhà quan văn bỗng lây màu gang thép. Gạch đá bỗng bay ào ào vào cái miệng không biết vì lỡ lời hay rắp tâm bôi nhọ cả cộng đồng. Đúng hay sai, rác rưởi hay kim cương nhẽ là hậu xét nhưng thói kiêu ngạo quan trường dám cả gan chọc vào tổ ong đã là cái ngu lồ lộ nay bị đưa lên giàn để hứng hết sự phẩn nộ cũng là lẽ đương nhiên của nhân quả nhản tiền.

Đang chột dạ hoang mang, tôi loay hoay sắp lại đống tự ái ưu phiền đang gãy đổ ngổn ngang trên bàn phím bởi sự kiện điên lòng này thì ông bạn thơ inbox cho bài thơ của gã quan thơ kia. Đọc xong tôi bỗng buông một hơi thở phào dài hơn râu Các Mác. Nay post lên để bạn đọc gần xa xem mà phán xét, để yên tâm rằng rác thơ là có thật, được sáng tác bởi một vị quan thơ, chả bởn ! Rằng thơ của bọn ta cũng chẳng đến nỗi nào. Có phỏng ?

… Và hãy cứ mần thơ rồi dán lên face cho anh em thưởng thức sẻ chia. Nhé !

Thứ Hai, 9 tháng 4, 2018

LAN TÍM

                                                            Chẳng còn lời để nói cùng em
Chiếc bóng lẻ dùng dằng ngoài ô cửa
Chiều trong tôi từng tặng em một nửa
Trải giữa lòng những tim tím hoàng hôn

Trời bây giờ bóng sắp ngả sang đêm
Chia tay nghemột thời em sắc tím    
Chút bâng khuâng nhuốm màu trời bàng bạc
Mảnh đời chung nhẽ cũng sắp riêng rồi !


Thứ Hai, 26 tháng 2, 2018

VÀNG MÃ

Anh đứng trước sân, tay cầm gậy chọc vào cái thùng sắt đục sẳn chi chít lỗ cho giấy cháy đều, đã vài chục phút rồi vẫn chưa hết, vẻ mặt nghiêm trang thành kính. Món quà đầu năm cho tổ tiên gửi qua ngọn lữa cháy bùng, hừng hực đầy bí hiểm. Thỉnh thoảng thấy miệng anh lảm nhảm, thầm thì gì đó rồi chắp tay vái lạy về phía làn khói đang bốc lên, vẻ linh thiêng lắm ...
Biết nói sao, khi cái đã ăn sâu tận xương tủy, đang nằm tận đáy lòng anh, đã truyền từ mấy đời ông cha chú bác, dù anh cũng đã cầm được bằng thạc sĩ, đóng lon phó một ngành quan trọng của tỉnh . Anh bảo nhiêu đâu chú, chỉ phần tư chầu đánh chén ban chiều thôi, mà làm cho cõi lòng được yên với các cụ ...
Vậy đó, một ngàn năm đô hộ giặc Tàu đã qua từ mấy trăm năm nhưng dấu tích văn hoá huyền hoặc đâu dễ lụi tàn, bóng văn minh Tây phương đã hiện diện cả mấy trăm năm cũng không che nỗi đám mây tâm linh dày đặc giăng kín hồn dân Việt. Hỡi ôi, đất nước mãi bận rộn với giáo mác và máu xương lẫn hận thù còn thời gian đâu mà chấn hưng văn hoá cho dân trí được khai tâm, rồi bị cuốn vào đám hổn mang cơm áo, những chiêm nghiệm cho những tinh hoa tinh thần như bị bào mòn trơ trọi, cô đơn ... như vô tình dành trọn không gian cho cõi vô hình chế ngự như thứ cứu cánh cuối cùng vơ vớt được !
Tôi nói anh, không ai chứng minh được người chết được ăn một bửa no nê trong ngày giổ hay nhận được các thứ anh đang đốt gửi để mà tiện nghi nơi âm cảnh, anh bảo chú chứng minh ngược lại được không. Huề nhé ? Nhà nước chưa cấm thì ta cứ, anh cười nhẹ ....
Nhà nước chỉ khuyến cáo chứ không thể cấm, đương nhiên rồi, bởi nó có lý do đề tồn tại rất đàng hoàng và kính cẩn, nó chỉ mất đi khi ai cũng nhận thức được điều không thể chứng minh được đó chỉ là tình cảm hướng về nằm sâu trong tâm thức phải được khai phóng. Rất tiếc là quốc gia thiếu đi những nhà văn hóa lớn thì việc giáo hóa quốc dân vô hình dung lại được đặt lên vai của thánh thần. Phong hóa suy đổi hay thịnh vượng không bởi do lắm thánh nhiều thần, mà do cái tâm trí của quốc dân có sáng hay không. Mà muốn sáng thì phải có người khai. Tiếc là ở xứ ta, mọi thứ như đang rồ dại, âm u tù mù cả.
Anh lại bảo mọi chuyện các cụ truyền kỳ xưa nay đều có sự tích cả đấy chú ạ, phận con cháu cứ thế mà noi để gương ngày thêm sáng và đức độ từ đó mà dày lên  đặng mang âm phước cho cháu con muôn đời mãi mãi… Tôi thầm nghĩ, tích sự thì dị mọ, lề thói thì cọ quẹt linh tinh nên đâm ra nhiều nỗi tâm linh rất thần tình mất nết. Nếu lấy sự ấy làm phong hóa nghìn năm thì nhẽ cái ba vạn sáu nghìn ngày của ông người nó ê chề lắm lắm ? Nghĩ mà đâu dám nói với anh, sợ anh nghĩ mình là đứa vô thần nghịch tặc.
Nhưng tôi vặn anh, thánh thần mất đã lâu mà còn đóng góp thuế má cho nhà nước đấy, bằng chứng là vàng mã đang chịu mức thuế khá cao. Anh bảo tôi chỉ được tật báng bổ, có ngày thánh nó vật cho.
Há há... Em nào sợ chi thánh thần quở trách mà chỉ hãi ma quỷ nó giận hờn thôi anh ạ.
Thề đấy !

Thứ Bảy, 10 tháng 2, 2018

NÓI CHUYỆN VỚI ÔNG TÁO

 Phsơn: Này ông Táo, sắp hăm ba sao nay chưa thấy ông đưa dự thảo bá cáo tôi xem để còn chỉnh sửa ?

Ông Táo: Năm nay nhuận, tôi lật hồ sơ lộn tùng phèo, cứ nhầm chuyện tháng trước với chuyện tháng sau, chậm đấy. Mà này, năm nay tôi biên thẳng không dự thảo, chỉnh sửa gì sất nhé ?


Phsơn: Làm ăn như ông quả là tắc trách, mà ông nói lạ, mợi năm làm sao mà nay lại dở chứng thế, ông có ý gì đây ?


Ông Táo: Vì lên đó đọc bá cáo tôi thấy áy náy quá thể, người ta bảo anh thế mà sao cứ là toàn thành tích tốt còn khuyết điểm thì cứ qua loa, xuê xoa cho xong chuyện. Thật anh tôi thấy mình có lỗi với thiên đình là đã bao che cho anh bấy năm ...


Phsơn: Chà chà, ông định diễn biến đấy à ? Nhắc cho biết là ông đang hưởng hương khói hoa quả nhà tôi quanh năm suốt tháng đấy nhé, tôi cắt phăng đi thì ông có mà nhọ khói bếp, dầu mỡ mới lọ nồi thì đừng trách.


Ông Táo: Bố khỉ, doạ tôi đấy phỏng ? Anh cũng vừa thôi chứ, tôi còn trách nhiệm với thiên đình, đã là sứ mạng thì không to cũng nhỏ hầu giúp đời chút gì đó cho nó vinh quang, trong đó có anh, hiểu phỏng ?


Phsơn: Tôi thấy ông chả linh thiêng quái gì, suốt nhiệm kỳ ở nhà tôi ông bá cáo lên thế nào mà tôi chẳng có chút lộc lá nhà trời nào cả, đến quả độc đắc cuối năm mà cũng trật thành an ủi thì quá thảm thương, bảo có anh cái nỗi gì hả ?


Ông Táo: Hix…hix…. Người như anh thánh chưa vật là may rồi chứ ngồi đó mà đòi lộc lá với duyên hên…Năm nay tôi đi chầu bằng cá chép thật chứ không bằng cá hàng hiệu Mercedes đen tuyền của anh đâu nhé.


Phsơn: Ông sợ tai nạn hay bị công sai nhà trời thổi phạt ?


Ông Táo: Sợ tất, đi cá sang của anh nhỡ bên phủ Khai phong biết được lại phiền hà to chuyện, nguy cơ mất chức, thậm chí ngồi tù…Hơn nữa nghe đâu trên đó cũng đã có nhiều trạm thu phí như dưới trần, còn tiền đâu mà lấy vé vào cửa chầu !!!


Phsơn: Hoá ra trên thiên đình cũng phức tạp nhễ, tôi coi tivi thấy chuyện Táo quân loạn xạ cũng không tin lắm, tưởng chúng diễn hài, nay mới nghe ông nói.


Ông Táo : Ở đâu cũng vậy cả, cái thời buổi @ mà, tật xấu nó lan từ hạ giới đến cả thiên đình lẫn diêm phủ, nếu mà không tỉnh táo thì không bị quăng vô lò bát quái cũng bị ném vô vạc dầu sôi mà thôi.
Phsơn: Ối dào, ông nói mấy thứ đó chả ăn thua với cái lò của bác Cả nhà tôi đâu, tỉnh hay say đều cháy rụi hết cả.


Ông Táo: Anh tiếng học hành tử tế mà lạc hậu bỏ mẹ. Thiên hạ người ta thiêu bằng điện, bằng nguyên tử lượng chứ có thiêu bằng củi như bác nhà anh đâu, thiêu thế thì hoạ có mất phần da thịt chứ sao cháy hết phần cốt tuỷ được !


Phsơn: Hoá ra ông lại tinh khôn, cứ tự lao vào đống rơm mà chết cháy lại thành thánh thần, được nhang khói lại còn được bà Táo yêu thương hết mực.


Ông Táo: Đấy đấy, tôi đã nói từ khi mới nhậm chức nhà anh rồi, là chết cho tình yêu bao giờ cũng dễ và ý nghĩa hơn chết cho đại cục, vì lắm khi vì đại cục mà phải làm chết cơ man nào nhân mạng một cách oái oăm thì phí lắm…


Phsơn: Thôi ..thôi, ông lại lan man tới chổ nhạy cảm rồi đấy…Ta nói chuyện khác... Thấy ông công tác đã lâu có khi ông nộp hồ sơ làm cái hàm giáo sư cũng đáng lắm, ngành Táo học chưa thấy vị nào, biết đâu khi đó ông lại tìm ra con đường hay giải pháp gì đó cho nghề ông Táo được vinh quang ?


Ông Táo: Hà..hà, không giấu gì anh, trình độ mọi nhẽ thánh thần chúng tôi tinh thông hơn người phàm các anh nhiều lắm song người ta đang cần người thông thạo ngoại ngữ, cái đó thì tôi chịu…


Phsơn: Đợt rồi dưới trần đang có đợt vét diện không ngoại ngữ như ông đấy, sẵn dịp này ông tâu Ngọc Hoàng can thiệp để xin một suất, sao đâu ? Được thế tôi cũng hãnh diện được nuôi một ông giáo sư Táo trong nhà !


Ông Táo: Này là đề nghị của anh nhé, có chuyện gì anh phải chịu trách nhiệm đấy.


Phsơn: Không sao cả, cũng chỉ vì đại cục thôi . Hehe… hỏi thêm ông câu cuối cùng,
ông có bí quyết gì mà bà Táo yêu thương ông hơn yêu ông Địa thế ?

Ông Táo: Chậc chậc…cũng hên xui thôi, lịch gặp bố trí là ngày chẳn lẻ nhưng bà ấy thích lúc nào thì tôi chìu lúc ấy, đơn giản vậy thôi. Khà... khà….

Phsơn: Thôi ông vô trướng làm tiếp bá cáo đi cho kịp, viết gì thì tuỳ ông. Có sẳn hộp mực Tàu tôi vừa mua đây, thứ mực này viết ra chỉ tháng sau là bay sạch, chả lo. Hehe…


Ông Táo: Bố thánh nhà anh …

Thứ Hai, 15 tháng 1, 2018

NGÔN TÌNH MÙA ĐÔNG

 
Bài thơ lòng ai viết dạo cuối đông
Nghe trống vắng đầy mông lung lạnh giá
Chút vương vấn lạc vô miền đất lạ
Tưởng xa xôi mà sao lại thấy gần

Đã bao lần đưa đón những lãng quên
Ôm gối chiếc bâng khuâng mùa hò hẹn
Em - nỗi nhớ rêu phong
trườn lên bờ mắt biếc
Thương nụ cười mím chặt giữa môi xưa

Thương nét buồn giăng kín những ngày mưa
Tàn phai đó theo đông về rét mướt
Trăng treo mành cắt chia trời mộng ước
Để người về hờn giận với thinh không

Thơ se sắt lắng niềm đời hiu quạnh
Tôi trải lòng cho vần nhịp cuốn theo
Như cánh én chao nhanh nghiêng về nẽo
Chở mùa xuân gieo thành nốt tơ tình