Tìm kiếm trong Blog này

Thứ Tư, 25 tháng 4, 2018

GIÓ THÁNG TƯ


Em nghe nhịp tim mình
rung lên trong vỡ vụn
dù đã thành băng
chìm dưới bóng mùa hè

Em nhìn sợi nắng anh
vương víu tháng tư xanh
cùng tiếng ve trưa
nhả nhạc lòng rộn rã

Em mong phượng vĩ về
kết chùm thơ giục giã
Mà sợ băng tan giữa nắng hạ một chiều
!

Thứ Tư, 11 tháng 4, 2018

THƠ RÁC

 Tôi vốn thích thơ nên lâu lâu cũng mần dăm ba sợi thơ cho phải phép, nhưng thơ của tôi như thằng say rượu vì tứ thơ nó thường lảo đảo liêu xiêu, đôi khi khệnh khạng giữa đời như là đứa ất ơ khốn nạn, nhất là khi trái gió trở trời gặp cơn mưa lạ hoặc giả lúc long thể bất an trong cơn say nắng bồng bềnh hay bão lòng chỏng chơ thì thơ nó không biết từ đâu tuôn ra ào ạt. Mẹ kiếp, ấy nhẽ là do mệnh số chữ nghĩa mà ra chứ tôi có bao giờ cắp đít đi thụ giáo văn chương tẹo nào đâu mà có cơ biên ra được bài thơ cho tinh thông lưu loát…Giàng ạ !

Có thời tôi thường biên thơ lên bất cứ thứ gì biên được lúc cao hứng như bao thuốc lá, tờ lịch, giấy nháp, hóa đơn, biên lai, thậm chí trên cả công văn giấy tờ nhà nước…bởi thế bạn bè đồng nghiệp tôi thường quy ra là thơ rác, tức là thơ đọc xong rồi vò lại ném vô thùng rác chứ làm gì có cơ may lưu hành trong hang hẻm cao sang nào. Thế cũng hay. Hehe.

Nay mới gặp thời anh Face đang phủ sóng mọi miền nên thi thoảng tôi cũng dán lên tường mình dăm câu thơ loằng ngoằng cho nó vui đời ê a ca khúc … Bạn thơ của tôi nhiều lắm, nhưng nhẽ cũng như tôi hoặc nhỉnh hơn đôi chút, chúng cũng sôi nổi giăng thơ đầy trên face như mạng nhện bằng lòng nhiệt tìnhcủa kẻ say thơ, kẻ buồn vui thế sự muốn giải bày hay phẩn nộ cái điên đảo của nhân gian hoặc đưa chút tâm tình mưa gió vào chốn trăng sao huyễn hoặc. Họ vẫn nhận được nhiều hoan hỉ ghét yêu như thói thường nhưng tuyệt nhiên chẳng bao giờ bị buông lời thoái mạ hay xúc xiểm chê bai . Ừ, thì cứ gọi là thơ hay gì đó đại loại cũng được, hay dở khen chê gì đó cũng chẵng sao, miễn là có chổ cho đôi vần nhịp nên lời, là cảm ơn cho cuộc đời còn hãy nhiều yêu thương độ lượng là được. Hà hà…

Nhưng rồi cộng đồng mạng mấy ngày nay như sôi lên sùng sục khi có gã quan thơ gì Hoàng ở Hội gì văn quên, tít miệt thành Hồ xa tắp đã phán ra lời lăng mạ, rằng thơ trên face chỉ là thứ rác rưởi lôi thôi.  Giời ạ ! đúng là miệng nhà quan văn bỗng lây màu gang thép. Gạch đá bỗng bay ào ào vào cái miệng không biết vì lỡ lời hay rắp tâm bôi nhọ cả cộng đồng. Đúng hay sai, rác rưởi hay kim cương nhẽ là hậu xét nhưng thói kiêu ngạo quan trường dám cả gan chọc vào tổ ong đã là cái ngu lồ lộ nay bị đưa lên giàn để hứng hết sự phẩn nộ cũng là lẽ đương nhiên của nhân quả nhản tiền.

Đang chột dạ hoang mang, tôi loay hoay sắp lại đống tự ái ưu phiền đang gãy đổ ngổn ngang trên bàn phím bởi sự kiện điên lòng này thì ông bạn thơ inbox cho bài thơ của gã quan thơ kia. Đọc xong tôi bỗng buông một hơi thở phào dài hơn râu Các Mác. Nay post lên để bạn đọc gần xa xem mà phán xét, để yên tâm rằng rác thơ là có thật, được sáng tác bởi một vị quan thơ, chả bởn ! Rằng thơ của bọn ta cũng chẳng đến nỗi nào. Có phỏng ?

… Và hãy cứ mần thơ rồi dán lên face cho anh em thưởng thức sẻ chia. Nhé !

Thứ Hai, 9 tháng 4, 2018

LAN TÍM

                                                            Chẳng còn lời để nói cùng em
Chiếc bóng lẻ dùng dằng ngoài ô cửa
Chiều trong tôi từng tặng em một nửa
Trải giữa lòng những tim tím hoàng hôn

Trời bây giờ bóng sắp ngả sang đêm
Chia tay nghemột thời em sắc tím    
Chút bâng khuâng nhuốm màu trời bàng bạc
Mảnh đời chung nhẽ cũng sắp riêng rồi !