Tìm kiếm trong Blog này

Thứ Tư, 16 tháng 8, 2017

KÝ SỰ NỘI TRÚ


          Hồi sinh viên đói thật nhưng chưa thấy thằng nào chết đói, hầu như đó là chuyện thường nhật, truyền thống ấy khá ổn định và được duy trì thành...thường niên. Thế cho nên đến bây giờ, tuy cơm rượu ngập mồm, tiền bạc phủ phê nhưng có ai hỏi mình sợ gì nhất thì mình vẫn bảo là sợ đói. Lắm hôm cơm no rượu say, trong giấc ngủ chập chờn mình vẫn chiêm bao đến cái sự đói khát điệp trùng năm nào hiện về.

         Ngày ấy, mình cùng mấy thằng Tin Giữa, Sáng Rõ, Tết Trời, Vú To, Khỏe Con, Miễu Bông ăn chung một một mâm tập thể, ngủ chung một phòng, cùng chế độ ăn uống nội trú như nhau với canh toàn quốc trộn nước mắm đại dương niên viễn hẩm hiu và cam chịu, nhưng chỉ loáng qua là hết sạch. Ấy là cũng do cái đói cồn cào nó thúc giục, phải ăn uống chăm chỉ hơn cả học hành hầu bảo đảm cho cái dạ dày được ấm êm trong những đêm bài vở chất chồng, cơ mà khỏi chứng sôi lên ùng ục chứ thường ở nhà thứ ấy có mà chó nó ăn chứ đâu phải dành cho đám cử nhân đang đà danh giá này. Mọi chi phí sinh hoạt hàng ngày khác đều theo lối ất ơ, dặt dẹo, nghĩa là tiện đâu bâu đó, tới đâu xâu đó. Hẵng còn may lâu lâu vẫn có bửa ăn tươi có tí chất tanh gờn gợn hoặc thi thoảng có cơm no, với điều kiện là chỉ được ăn lúc tàn canh, dạng vét đĩa, nghĩa là ăn lúc chẳng còn ai ăn. Hôm nào cơm ế còn được no bởi có tí xẩu xít cộng thêm tí cháy, ngược lại thì đói meo. Mẹ, cứ như đi ăn xin mới lại đánh đề. Cơ là khổ, nghèo tiền tươi thóc thật nó thế, nợ nần triền miên quán sá quanh trường nó nhục nhã đến kinh hồn.

       Thằng Sáng Rõ có phong độ mơ màng của một nhà thơ, bằng chứng là thấy hắn hay thức khuya làm thơ và có nhiều tác phẩm đã phát hành sang các lân bang có những vàng son đang ríu rít, dập dìu trong khu ký túc. Tuy thế hắn lại có cơ duyên lo chuyện cơm nước cho anh em, bởi vậy nên cũng có chút tinh tươm cơm cháo nhờ tài ngoại giao của hắn với cơ quan phụ trách nấu nướng của trường, thời đó gọi là bếp ăn tập thể. Nhẽ cái đói chơ vơ đó cộng với tình thơ lai láng đêm trường làm cho Sáng Rõ vướng phải vòng lãng đãng khói sương với nhiều bóng hồng lớp dưới, lâu dần phơi nhiễm thành hội chứng mê gái thâm căn suốt hai năm cuối ?

       Mê gái cũng tốt thôi, đó hầu như bệnh lý của mọi thằng trai ở độ hai mươi đang cắp đít nội trú mài đũng giảng đường đặng kiếm tí oai phong, trong thời điểm tật dương cường thỉnh thoảng tràn về không sao cản nỗi lúc bình minh thức dậy ! Ngoài ra cũng thích có chút màu mè mà khởi động cho cái sự lãng mạn yêu đương thời sinh viên khệnh khạng, chứ lúc đó chả thằng nào nghĩ tới chuyện gì to tát, lâu dài bởi ra trường chẳng biết sẽ dạt về đâu. Nói thế chứ Sáng Rõ cũng lắm phen điêu đứng trong khoản đầu tư ngắn hạn chộn rộn đầy suy tư này. Bởi song song với chuyện mài dũa con chữ, sắp thành vần điệu sao cho chức năng cua gái của bài thơ được phát huy, hắn còn ngày đêm miệt mài nghiên cứu thêm cách để tiếp cận tỏ tình cũng như các kỹ năng trong các công đoạn tiếp theo như nào để có một mối tình khả dĩ vắt vai cùng thiên hạ. Mình cũng bỏ công huấn luyện đôi đường nhưng xem ra hắn không lĩnh hội được nhiêu nên cũng chả làm nên cơm cháo mẹ gì. Bàn qua tính lại, mình bảo thôi đi coi phim, thể loại tình cảm đang chiếu đầy các rạp bên phố đặng học hỏi đôi chút, có cơ mục thị sở tại diễn biến vụ việc đặng mang về luyện nội công để mà thi thố. Hắn đồng tình, hoãn hẳn các khoản nợ đã đến kỳ phải trả ngoài quán để dành tiền mua vé phim, chọn tinh những ngày lành, cơm chiều xong dông qua phố tìm phim xem ban tối.

        Hôm đó bên rạp Hải Vân chiếu phim tình cảm Nga, tên gì đó giờ quên. Rạp lút trong ngỏ phố sát nhà dân. Đến giờ lên rạp đứng trên ban công thì hắn nhác thấy bên nhà bên kia rạp có nguyên mâm cúng đất ê hề xôi thịt đang bốc lên thơm ngấy. Giời ạ, tỷ như lần đầu mới nhìn thấy chân lý xuyên tim, hắn nhìn chăm hằm mâm cỗ không chớp mắt, cục yết hầu trên cổ hắn chạy lên chạy xuống liên hồi kèm theo tiếng đánh ực nghe mồn một trong cổ họng… cứ vậy hai đứa cứ đứng nhìn mâm cỗ say đắm miên man cho đến khi chủ nhà tắt hương đèn bê mâm cổ vô nhà mới quay lưng vô rạp mà mùi thơm ngậy như còn phảng phất.

         Trong rạp, màn ảnh phim đang đoạn cao trào, thằng Tây tóc vàng đè con bé trên thảm cỏ hôn đắm say, đoạn thò tay xuống phần bẹn xoa liên hồi… Sáng Rõ nhìn thấy cảnh ấy đứng dậy kéo tay mình bước ra khỏi rạp nói gọn lỏn, Không coi nữa...

        Mình ngạc nhiên hỏi sao, hắn đáp tỉnh queo, đói bụng quá đi kiếm chi ăn miếng đã. Sáng Rõ bước ra cửa rạp dáng đi khom khom thì gặp phải ba cô gái mặt đỏ lựng cùng đi ra, thấy vậy một cô trông tinh nghịch, lém lĩnh hỏi trêu, anh đau gì vậy, rồi  xô nhau bụm miệng cười hí hí. Sáng Rõ đỏ mặt nhưng cũng cố vui vẻ ngoác mồm tuôn ra được ba chữ, anh đau lưng !


           Sáng hôm sau trong giờ triết học thấy trên tập vở của Sáng Rõ có dòng ghi chú: Giữa tình yêu, dáng đi và da mặt có mối quan hệ biện chứng…

          Chúa ôi, nhẽ đó là Tin Mừng ?