Tìm kiếm trong Blog này

Thứ Tư, 27 tháng 12, 2017

THÁNG MƯỜI HAI

Là sẽ đi
cho kịp tháng mười hai
Nhâm nhi mùi cafe mùa đông năm cũ
Ngồi đếm lại tháng năm xoẹt qua thời còn trẻ
Cùng mé đồi góc phố của ngày xưa ...


Nhớ những ngày ít nắng nhiều mưa
Nhiều chiều vàng ru men say viễn xứ
Có tiếng chuông ngân
quyện hồn trong gió núi
Sông ngược ngàn đời
cát bụi chảy mênh mông ...


Là sẽ đi
cho kịp tháng mười hai
Ghé vạt rừng thưa vuốt làn cỏ dại
Có ân tình chan chứa tuổi ba mươi.

12/2017





Thứ Ba, 24 tháng 10, 2017

HẸN VỚI THÁNG MƯỜI



Anh có hẹn với tháng mười
Mà chẳng gặp ngày chia tay năm cũ
Chỉ thấy mùa thu còn bồng bềnh, quyến rũ
Mắt đượm buồn ngai ngái những xa xôi…



Trời cuối thu bồi hồi
lặng nhìn tinh khôi ươm sắc trắng
Có mái đầu nghiêng bên thềm nắng
Tóc mềm mai rớt xuống mùa đông !


Anh dang tay với cụm mây thu
đang bồng bềnh lời ru dịu ngọt
Bay ngang lưng trời hoàng hôn bàng bạc
Mà lời hát vẫn thiết tha…
"Anh hẹn với tháng mười"

Thứ Tư, 16 tháng 8, 2017

KÝ SỰ NỘI TRÚ


          Hồi sinh viên đói thật nhưng chưa thấy thằng nào chết đói, hầu như đó là chuyện thường nhật, truyền thống ấy khá ổn định và được duy trì thành...thường niên. Thế cho nên đến bây giờ, tuy cơm rượu ngập mồm, tiền bạc phủ phê nhưng có ai hỏi mình sợ gì nhất thì mình vẫn bảo là sợ đói. Lắm hôm cơm no rượu say, trong giấc ngủ chập chờn mình vẫn chiêm bao đến cái sự đói khát điệp trùng năm nào hiện về.

         Ngày ấy, mình cùng mấy thằng Tin Giữa, Sáng Rõ, Tết Trời, Vú To, Khỏe Con, Miễu Bông ăn chung một một mâm tập thể, ngủ chung một phòng, cùng chế độ ăn uống nội trú như nhau với canh toàn quốc trộn nước mắm đại dương niên viễn hẩm hiu và cam chịu, nhưng chỉ loáng qua là hết sạch. Ấy là cũng do cái đói cồn cào nó thúc giục, phải ăn uống chăm chỉ hơn cả học hành hầu bảo đảm cho cái dạ dày được ấm êm trong những đêm bài vở chất chồng, cơ mà khỏi chứng sôi lên ùng ục chứ thường ở nhà thứ ấy có mà chó nó ăn chứ đâu phải dành cho đám cử nhân đang đà danh giá này. Mọi chi phí sinh hoạt hàng ngày khác đều theo lối ất ơ, dặt dẹo, nghĩa là tiện đâu bâu đó, tới đâu xâu đó. Hẵng còn may lâu lâu vẫn có bửa ăn tươi có tí chất tanh gờn gợn hoặc thi thoảng có cơm no, với điều kiện là chỉ được ăn lúc tàn canh, dạng vét đĩa, nghĩa là ăn lúc chẳng còn ai ăn. Hôm nào cơm ế còn được no bởi có tí xẩu xít cộng thêm tí cháy, ngược lại thì đói meo. Mẹ, cứ như đi ăn xin mới lại đánh đề. Cơ là khổ, nghèo tiền tươi thóc thật nó thế, nợ nần triền miên quán sá quanh trường nó nhục nhã đến kinh hồn.

       Thằng Sáng Rõ có phong độ mơ màng của một nhà thơ, bằng chứng là thấy hắn hay thức khuya làm thơ và có nhiều tác phẩm đã phát hành sang các lân bang có những vàng son đang ríu rít, dập dìu trong khu ký túc. Tuy thế hắn lại có cơ duyên lo chuyện cơm nước cho anh em, bởi vậy nên cũng có chút tinh tươm cơm cháo nhờ tài ngoại giao của hắn với cơ quan phụ trách nấu nướng của trường, thời đó gọi là bếp ăn tập thể. Nhẽ cái đói chơ vơ đó cộng với tình thơ lai láng đêm trường làm cho Sáng Rõ vướng phải vòng lãng đãng khói sương với nhiều bóng hồng lớp dưới, lâu dần phơi nhiễm thành hội chứng mê gái thâm căn suốt hai năm cuối ?

       Mê gái cũng tốt thôi, đó hầu như bệnh lý của mọi thằng trai ở độ hai mươi đang cắp đít nội trú mài đũng giảng đường đặng kiếm tí oai phong, trong thời điểm tật dương cường thỉnh thoảng tràn về không sao cản nỗi lúc bình minh thức dậy ! Ngoài ra cũng thích có chút màu mè mà khởi động cho cái sự lãng mạn yêu đương thời sinh viên khệnh khạng, chứ lúc đó chả thằng nào nghĩ tới chuyện gì to tát, lâu dài bởi ra trường chẳng biết sẽ dạt về đâu. Nói thế chứ Sáng Rõ cũng lắm phen điêu đứng trong khoản đầu tư ngắn hạn chộn rộn đầy suy tư này. Bởi song song với chuyện mài dũa con chữ, sắp thành vần điệu sao cho chức năng cua gái của bài thơ được phát huy, hắn còn ngày đêm miệt mài nghiên cứu thêm cách để tiếp cận tỏ tình cũng như các kỹ năng trong các công đoạn tiếp theo như nào để có một mối tình khả dĩ vắt vai cùng thiên hạ. Mình cũng bỏ công huấn luyện đôi đường nhưng xem ra hắn không lĩnh hội được nhiêu nên cũng chả làm nên cơm cháo mẹ gì. Bàn qua tính lại, mình bảo thôi đi coi phim, thể loại tình cảm đang chiếu đầy các rạp bên phố đặng học hỏi đôi chút, có cơ mục thị sở tại diễn biến vụ việc đặng mang về luyện nội công để mà thi thố. Hắn đồng tình, hoãn hẳn các khoản nợ đã đến kỳ phải trả ngoài quán để dành tiền mua vé phim, chọn tinh những ngày lành, cơm chiều xong dông qua phố tìm phim xem ban tối.

        Hôm đó bên rạp Hải Vân chiếu phim tình cảm Nga, tên gì đó giờ quên. Rạp lút trong ngỏ phố sát nhà dân. Đến giờ lên rạp đứng trên ban công thì hắn nhác thấy bên nhà bên kia rạp có nguyên mâm cúng đất ê hề xôi thịt đang bốc lên thơm ngấy. Giời ạ, tỷ như lần đầu mới nhìn thấy chân lý xuyên tim, hắn nhìn chăm hằm mâm cỗ không chớp mắt, cục yết hầu trên cổ hắn chạy lên chạy xuống liên hồi kèm theo tiếng đánh ực nghe mồn một trong cổ họng… cứ vậy hai đứa cứ đứng nhìn mâm cỗ say đắm miên man cho đến khi chủ nhà tắt hương đèn bê mâm cổ vô nhà mới quay lưng vô rạp mà mùi thơm ngậy như còn phảng phất.

         Trong rạp, màn ảnh phim đang đoạn cao trào, thằng Tây tóc vàng đè con bé trên thảm cỏ hôn đắm say, đoạn thò tay xuống phần bẹn xoa liên hồi… Sáng Rõ nhìn thấy cảnh ấy đứng dậy kéo tay mình bước ra khỏi rạp nói gọn lỏn, Không coi nữa...

        Mình ngạc nhiên hỏi sao, hắn đáp tỉnh queo, đói bụng quá đi kiếm chi ăn miếng đã. Sáng Rõ bước ra cửa rạp dáng đi khom khom thì gặp phải ba cô gái mặt đỏ lựng cùng đi ra, thấy vậy một cô trông tinh nghịch, lém lĩnh hỏi trêu, anh đau gì vậy, rồi  xô nhau bụm miệng cười hí hí. Sáng Rõ đỏ mặt nhưng cũng cố vui vẻ ngoác mồm tuôn ra được ba chữ, anh đau lưng !


           Sáng hôm sau trong giờ triết học thấy trên tập vở của Sáng Rõ có dòng ghi chú: Giữa tình yêu, dáng đi và da mặt có mối quan hệ biện chứng…

          Chúa ôi, nhẽ đó là Tin Mừng ?





Thứ Tư, 14 tháng 6, 2017

JE L'AIME

           Nhắc đến nước Pháp người ta thường nghĩ đến đất nước của tình yêu, của những tình ca bất hủ, những chuyện tình làm lung lay hàng triệu trái tim, từng làm mụ đi cả triệu khối óc thông thái. Đàn ông Pháp được yêu mến bởi sự nhẹ nhàng và lãng mạn, đương nhiên phụ nữ Pháp luôn là những hấp dẫn vàng son dịu dàng vĩnh cửu, không phân biệt màu da hay tuổi tác hay những tàn phai…. Nụ hôn Pháp luôn là cảm hứng bất tử, lan truyền dọc các nẽo đường yêu đương trên khắp hành tinh. Tiếng Pháp cũng được coi là ngôn ngữ của tình yêu. Họ nói Je t'aime ( anh yêu em) mà cứ nghe như là Je l'aime (tôi yêu bà). He.he… nghe phóng khoáng, rộng rãi biết chừng nào. Đó là những chuyện nghe bọn đi Tây mang về kể lại chứ tôi có mà biết thế quái !

     Sỡ dĩ lung khởi vậy là vì nghe tin ứng viên Tổng thống Pháp, trung niên Macron, sinh 1977, đã vượt qua vòng bầu cử đầu và nếu không có những bất trắc lạ lùng vô tình, hầu như anh ấy sẽ trở thành chủ nhân điện Élysée trong tháng 5 tới. Lạy Chúa, anh ấy chỉ như chính khách nhí, nhỏn 40 tuổi, mong Ngài ban phước lành để anh ấy lãnh đạo tốt cường quốc Pháp đã từng vang bóng một thời, mãi như ý Chúa. Amen !

     Nhưng điều ấy cũng không kỳ diệu bằng chuyện anh ấy đã từng thề sẽ cưới cô giáo của mình là Brigitte, sinh 1953, về làm vợ khi còn há miệng ra nghe cô giảng bài dưới lớp, và anh đã làm thật. Tức bà Brigitte sinh ra trước anh đến 24 mùa xuân Paris, đã trở thành vợ của cậu học trò be bé của mình. Điều này tương đương với sự kiện Madam Brigitte sẽ trở thành đệ nhất phu nhân nước Pháp vào năm bà 64 tuổi. Hè hè…Lạ chưa ?

      Có gì đâu lạ. Vì họ là dân Gaulois chính cống. Quần chúng Pháp quốc không hề săm soi chuyện riêng tư của lãnh đạo khi bầu bán, nhưng Tòa án Pháp có thể phóng trát, thậm chí bắt giam Tổng thống ngay tắp lự để hầu tra, quần chúng chỉ cần bản tình ca và những nụ hôn ngọt ngào thần thánh như một truyền kiếp lãng mạn đã thẩm thấu trong máu thịt họ đến muôn đời. Chuyện tình cặp đôi này sẽ kể sau khi anh ấy đọc lời tuyên thệ, còn đây là một bản tình ca Pháp rất lãng mạn Viens m'embraser - Hãy nhấn tìm tôi trong tình yêu, tiếng Việt Lại đây bên em




VIẾNG HÀN MẶC TỬ

Chiều Quy Nhơn

Ghé thắp chàng điếu thuốc

Nghe tiếng thơ vỗ nhẹ đá ráng ghềnh

Vần nhịp xoẹt qua sườn đồi
lặng lờ phố biển


Ru phận đời nghẹn lấp những lời yêu

ĐI KẼM

Là dân trên này gọi vậy cho chuyến thăm Hòn Kẽm Đá Dừng của du khách, kể ra cũng đúng, ngày ngày họ phải đưa hàng chục chuyến thì “gọi rứa cho phẻ”, câu nệ chữ nghĩa chi cho mỏi miệng, thường thôi. Khì khì..

Bọn mình cố có một chuyến đi về nguồn, một giả định thô như thuở ông bà từng tản cư chạy giặc về Trung Phước ngược sông bằng thuyền 60 năm trước, cũng là để tận hưởng cảm giác đong đưa sông nước trên dòng sông Mẹ. Dò la mãi chả có chủ ca nô nào chịu đi, họ bảo Xưa rồi Diễm, Hehe..đường mới làm đó, nhoáng là tới chứ chi mà khổ rứa hè. Vậy đó, tiếng là dân Quảng Nam chính hiệu mà mình lạc hậu ngay trên quê mình !

     Rồi cũng lên đường với nhiều bất ngờ …

      Là con đường bê tông vừa khánh thành cách đây vài tháng chỉ cách thánh địa Mỹ Sơn khoảng 3 cây, áp dọc chân đập Thạch Bàn hướng lên miền ngược qua đèo Phường Rạnh gai góc một thời, đường tốt cho tốc độ 60 xe bon, thấp thoáng từng đụn cát trắng phau sông Thu đang mùa kiệt nước ẩn hiện, làng Đại Bình xa xôi chợt hiện trong tầm mắt khi vừa trườn qua dốc. Bọn tôi đặt chân lên Trung Phước chỉ trong vòng 45 phút, dọc đường cục a lô đổ liên hồi sốt ruột, mi tới đâu rồi, là thằng bạn thời trung học trôi dạt về Nông Sơn từ 79, lấy vợ sinh con rồi ở luôn, nhà bên kia núi Cà Tang nức tiếng, hắn biết mình đi Đại Bình một cách tình cờ trước đó chỉ một giờ.

        Câu chuyện hàn huyên với món gà tre Nông Sơn thơm nức, ngọt lịm, về một thời gian nan với chốn sơn cùng thủy kiệt, về mỏ than Nông Sơn cách đó 3 cây số, nơi hắn đã gắn hết thanh xuân của mình cùng cô vợ xinh như mộng và 4 đứa con, hắn vẫn như xưa, ăn to nói lớn, vô tư chân thành như ngày còn đi học. Hắn lôi bọn mình vô mỏ chụp ảnh dưới cái nóng hầm hập rồi bươn xuống làng Đại Bình, nơi nỗi tiếng những vườn cây Nam bộ xanh um trĩu quả, vô đây lúc không trúng mùa quả nên chả xơ múi được gì. Thú vị là bóng những chiếc ô tô từ phố lên thăm làng như cơn mơ, Đại Bình giờ không còn heo hút nữa, một cụ trong làng bảo chắc sắp tới phải mở rộng đường ra để đón khách thôi.

      Cố tình nấn ná để có mặt ở Hòn Kẽm lúc 4-5 giờ chiều mong thưởng thức cảnh hoàng hôn trên vùng thắng cảnh danh lam này như kinh nghiệm của hắn, cả bọn vòng vo quanh làng rồi thả xe bon về nguồn. Con đường lên đó nay không còn là ca nô từ bến Cà Tang mà bằng hai con đường bê tông dọc bên sông, qua Dùi, Chiêng, Sé, là những làng trung du cũng khá nỗi tiếng, những đụn cát dài và cao nằm dọc theo sông, nhấp nhô những những nương ngô đang mùa trổ bông, những xóm làng trung du yên tĩnh, những con đò, bến sông trầm mặc, mơ màng… thấp thoáng những mái tranh hỏ nép dưới vòm cong tre trúc; những tốp trẻ tắm sông cười ngơ ngác…nhà cửa, hàng quán xen kín dọc đường. Chao ôi, miệt Tí Sẽ Dùi Chiêng không còn là nơi cùng cốc như xưa nữa rồi…

      Chiều Hòn Kẽm, cơn mưa nguồn ập tới nhanh, bến đò đưa khách lên Hòn Kẽm vắng hẳn, cả bọn định đi kiếm chổ ngủ lại để mai đón bình minh bù lại nhưng rồi mưa lại tạnh nhanh, lát sau hẽm núi trở nên huyền ảo nên quyết định đi liền, tám đứa lên thuyến chạy giữa dòng, đi cho hết hẻm núi lừng danh này, chạm bên Hiệp Đức mới quay thuyền.

      Sông thượng nguồn nhưng nước xanh biếc, chảy lặng lờ, không vội vả, cuốn xoáy, hai bên bờ đá vẫn lặng thinh như ngàn đời soi bóng nước, suối khe vẫn rả rích từng giọt cạn khô như cố góp cho sông mẹ những giọt cuối cùng. Cảm giác gì đó tuy chưa từng trãi lắm nhưng rõ mồn một.. sông đã gần như kiệt cạn, chắc cũng chỉ còn là chứng tích của thời gian.

      Bởi làng Đại Bình chắc sẽ không còn những đêm trăng yên ba giang thượng, không còn là nơi có trái mít non đổi lấy cá chuồn, Tí Sé Dùi Chiêng sẽ không còn là nơi xa thẳm như nỗi lòng ai đó, Hòn Kẽm Đá Dừng cũng chẳng còn là những than khóc cho thân phận lấy chồng xa… Xuôi ngược giờ đã quá gần.

      Bọn mình hẹn một chuyến đi khác để tận mục sở thị những đêm trăng mùa hè huyền ảo kéo dài từ thánh địa Mỹ Sơn qua những làng mạc trung du đó vào mùa dòng sông hiền lành, mềm mại như một dải lụa sáng dưới trăng quê. Nhưng mình vẫn đau đáu trong lòng vào dịp may nào đó sẽ đến lại Hòn Kẽm, không phải để ngắm cảnh, mà để đọc và hiểu được những dòng chữ Champa bí ẩn đang in trên vách đá cheo leo ở chốn địa linh này.
                                                                               01-5-2017

TU THÂN

      Đã đôi lần gõ cửa thiền môn để  rửa bớt bụi trần vấy bẩn, nhưng không còn chỗ nên đành quay về tư gia bật cổ máy thời gian mỗi ngày mà refresh lại cõi tâm linh. Ngặt nỗi máy đã lỗi thời, lại hay tràn bộ nhớ rồi treo, nên đành lang thang chốn hàng quán văn chương bù bựa mong để giải đi phơi nhiễm đã nếm từng trên những nẽo đường thiên lý đã đi qua...

      Sư bảo, anh còn nặng nhiều chướng nghiệp từ thuở còn để chỏm, tuy chưa lâm cảnh cơ hàn nhưng đời ắt phải gian truân qua nhiều đèo ải, nhà chùa không phải chổ để cho tâm hồn anh ẩn núp, cho thể xác anh trốn chạy nợ hồng trần, chẳng phải nơi để anh sớm chiều tụng niệm những điều hay lẽ phải của Đức Phật siêu phàm. Anh hãy về nơi anh muốn, để nói những điều anh thích với những người mà anh yêu mến họ; Đức Phật sẽ chứng lời anh, từ nay đến về sau và mãi mãi ....

          Thế nên ngày ngày cũng thường chè chén cùng lũ bạn bè thân sơ đủ hạng để biết thêm điều hay, trà tửu cùng những kẻ chưa thân để đón lấy lẽ phải, nói chuyện vặt với nhiều người chưa quen để lấy điều tiêu khiển, chiêm ngưỡng nhiều sắc màu từ cõi ta bà thảng hoặc đi về mà xem như món lợi ngẫu nhiên, rồi tự nhận họ chính là những người mình yêu mến, dù thi thoảng cũng đem đến ít nhiều phiền lụy, nhưng cứ vẫn lấy đó làm điều phúc diễm được ban từ cõi từ bi mà chôn sâu trong lòng ơn độ trì của Đức Phật.

Ấy hẳn là cách đón lấy thiện tai của cuộc đời !

_______________________________________________________ 4/2017

NGÀY EM ĐẾN

Vạt nắng ấm 
Ghé bên thềm dăm phút
Thoáng mơ màng
quán vắng một ban mai...
Gió khẽ chạm vội vàng mà lâu lắm 
chợt lấp đầy mắt ánh chớp đong đưa ...


Ngày em đến
giọt tràn Cafe đắng
gửi ít lòng cho phố sá hong lên
Có tinh mơ tràn về ươm con nắng 
Giọt đắng rơi rơi…
vào trú giấc u hoài

Mùa đông sải bước qua 
Xuân về hạ tới
Vạt nắng xưa 
níu năm tháng nhạt nhoà ...
tiếng ve râm ran 
ru trưa hè gắt nắng
Như cổ tích buồn cafe đắng cho nhau
-----------------------------------------------6/2017

ĐẦU NGÔ MÌNH SỞ


Thỉnh thoảng cũng ghé mắt xem em Bảo Thanh xinh đẹp trong vai diễn thừa duyên thiếu nợ phủ phàng, sắc sảo và đầy cá tính. Đã có nhiều bàn tán ong ve quanh phim này, rằng có cái gì đó là lạ, sai sai thì phải ? Đành rằng là phim tả thực, và thi thoảng ta cũng đã từng mục thị sở tại vài ba gia cảnh còn cay đắng oái ăm hơn nữa trong đời thường, Nhưng đó chỉ là cái cá biệt hiếm hoi, chưa phổ biến để thành một bộ phim truyền hình.


      Phim truyện tâm lý xã hội chỉ hay hoặc chí ít là được yêu thích khi kịch bản sân khấu có chiều sâu, chọn lựa là dựng từ tiểu thuyết văn học hoặc truyện dài nỗi tiếng. Nhưng té ra kịch bản phim này là vay của Tàu, cho nên việc cộm lên những hạt sạn không nuốt nỗi là điều dể hiểu, nó đã phản ảnh hiện thực xã hội Việt méo mó một cách thái quá. Còn sao lại phải lấy kịch bản văn học từ Tàu thì cũng dể thấy. Thử xem tác phẩm văn học Việt hiện nay có gì, nếu không muốn nói là không có gì ngoài vài tiểu thuyết ngôn tình ba xu, kho truyện ngắn, dài tản mạn những cảm xúc bất chợt, thường tình. Văn chương Việt đang theo xu hướng thi ca, “thơ và những nhà thơ ngồi cạnh nhà thờ”, Hì hì.… Nó đã chết dần mòn theo cái chết của văn hóa đọc trong một thị trường văn hóa đầy bát nháo với những xô bồ. Chưa thấy các sáng tác khả dĩ chuyển thể thành phim truyền hình mang các giá trị nhân bản của mảng tâm lý xã hội đa dạng trong một xã hội Việt đương đại, đang có nhiều vấn đề làm xói mòn lòng tin và tha hóa đạo đức đến mức báo động.


      Đặt câu hỏi những nhà làm phim này muốn gửi thông điệp gì cho cuộc sống ? Thú thật, mình không đủ tầm để phán chính xác. Giá như trong Trailer phim họ có ghi chuyển thể từ truyện của Tàu thì ý đồ coi như là rõ, thông điệp chuyễn đi “Hãy nhìn rõ xã hội Tàu mà tránh”, một xã hội xem mổ tạng người sống để bán mua như hàng hóa không phải là tội ác cần trừng trị, ở đó họ sẳn sàng nghiền nát xác học trò dưới xích xe tăng… như đã biết. Xã hội đó làm gì có người tử tế.

     Phim chưa hết để đến một vĩ thanh hợp lẽ, nhưng khi suy nghĩ về nội dung và tình tiết diễn xuất phim, mình lại nhớ một đoạn văn ví von dí dỏm của một ông Bựa về một câu chuyện na ná, hy vọng nó sẽ tiệm cận đến câu trả lời. “ Nếu bạn mang một liền ông đặt trên ghế, mười năm quay lại bạn sẽ thấy gã ngồi trên đó, nhưng nếu đặt lên ghế một liền bà thì ba ngày sau quay lại bạn sẽ thấy hoặc cô ta nằm trên ghế hoặc cái ghế nằm trên cô ta, ba tháng sau quay lại bạn đã thấy cái ghế đã tan tành”. Hehe… 


       Xin quý bà đứng ném đá nhế 😍.

GIẢI CỨU VỈA HÈ (Tập chót)

      
Lại nói về tình hình trước đây vài tháng, có em tiến sĩ gì đó quên mẹ tên đang công tác Viện hàn lâm gì đó cũng quên mẹ . Ẻm bảo cần nghiên cứu khoa học hiện tượng Đoàn Ngọc Hải, tức trùm vỉa hè Sề Goòng. Hầu như lập tức quần chúng bảo em này điên mẹ rồi, chí ít cũng khùng, hoặc tương tự ...Hà hà...

         Có thật vậy không ?

         Hải chỉ là công chức cấp quận lìu tìu, hành vi công vụ gì đó của y cũng bình thường như mọi hành vi công vụ khác hầu đong lương tháng và các abc nhỏ mọn khác . Y thừa biết những hiểm nguy lẫn cam go khi đi làm cái việc đập bể nồi cơm người khác, đó cũng hầu như một thói quen mãn tính của lớp công chức hạng ruồi đang "từng ngày vất vả" để giử được nồi cơm đang thơm phưng phức của mình, chả ai dại xông pha nếu không có bật đèn chống lưng từ mọi phía, phỏng ?

        Cũng dễ thấy hầu như ngay lập tức hệ thống truyền thông như dàn đồng ca vang lên ầm ỉ ở nhiều cung bậc, báo chữ báo hình báo tiếng sôi lên ùng ục ùng ục… Hehe. Ra trận, quyết liệt đòi vỉa hè cho người đi bộ, Slogan đáng yêu và quyến rũ biết chừng nào, lan tỏa lan tỏa khắp mọi miền, hăng say hì hục đấy nhiệt huyết…Niềm vui chiến thằng đẩy lùi nạn lấn chiếm vỉa hè chảy trong hoan hỉ phủ đấy những biểu dương cùng chúc tụng, dẫu biết mười mươi chẳng tày gang chỉ là chuyện bắt cóc bỏ dĩa, bởi lẽ hầu hết dân phố Việt đâu phải toàn người giàu, vẫn còn những gánh hàng nặng trĩu nợ áo cơm, những hàng quán xôn xao của hàng triệu cần lao tồn tại bất tử cùng nền kinh tế vỉa hè chưa bao giờ có trong tự điển kinh tế nhà nước, nhưng lại là thực tế khó chối cãi hay phủ nhận … Để tồn tại, nền kinh tế vỉa hè muôn đời ấy đã và đang chịu sự bảo kê ngấm ngầm hoặc công khai của nhiều thế lực, xí hết phần lẽ ra phải được tập trung về ngân khố nhà nước đang trong tình trạng nước sôi lửa bỏng.
          Vì lẽ đó, nghị trường quốc hội từng nóng bỏng một dạo với mùi kim tiền bốc lên từ những vỉa hè lộn xộn đó cùng sự nô nức khác thường để kết thúc bằng đạo luật Phí & Lệ phí đầy băn khoăn. Phí vĩa hè như đứng trước thách thức lớn, nó đã đầy nhúc những chủ nhân bất trị đang gom tiền. Làm sao vừa thu được tiền tập trung vào ngân sách hợp pháp mà được lòng dân, kế sách duy nhất là đập dẹp hết để trả về nguyên trạng rồi refresh lại các hợp đồng sử dụng vào thời điểm thích hợp, chỉ cần áp giá vỉa hè là xong chuyện. Thực chất đây chỉ là câu chuyện của nhà cầm quyền trên đường huy động nguồn lực từ dân để thõa mãn nhu cầu chi tiêu của họ. Chỉ có vậy, bản chất của hiện tượng Hải đã rõ như mười mươi nếu chịu khó ngồi xâu chuỗi các động thái của chính quyền với tình hình tài chính thê thảm mà họ phải đương đầu trong vài ba tài khóa tới.
             Đọc tới đây, hẳn ai cũng nghĩ em tiến sĩ gì đó khùng thật rồi, bởi có chi mà đòi phải tung quả đại cước biện chứng luận để nghiên cứu khoa học anh Hải cẩu xe hay chú Hải vỉa hè. Khà khà…quả thật hài hước hơn cả bản song tấu Hoài Linh - Chí Tài tán gái. Tuy nhiên nếu ai đã từng trãi qua việc làm đề tài, đề án, dự án … đều không thấy hài hước chút nào hết, bởi họ đều biết người ta chả ngần ngại chi ra hàng tỷ bạc để hoàn thành một đề tài khoa học, một đề án kinh tế một cách rất bài bản rồi chỉ để trưng bày hoặc … đút hộc bàn. Thế giới hàn lâm không hề thiếu lớp thầy dùi đầy quyền biến và ma mãnh để moi tiền. Thật.

        Vậy em tiến sĩ gì đó và Viện gì gì đó cũng chưa hẳn là khùng, có phỏng ?

         Nay thì mọi việc đã rõ, chính quyền Sài thành đang khởi động chương trình kim tiền bằng bảng áp giả hẳn hoi. Hehe…Những ai đã tứng tin và cổ vũ vào câu chuyện dân túy ma mị đó và tương tự thì.. mời tham khảo !

        Không ai chắc các thành phố khác không sao chép lại kịch bản này ...
      ....................................................................5/2017


NGÀY XẤU

      Tôi vốn ghét dị đoan, nhất là cái zụ đi coi ngày tốt xấu. Có thứ quái. Hehe.. Nhẽ ngày xấu thiên hạ nghỉ nhà đắp chăn trùm mền à ? “Một ngày như mọi ngày”, Trịnh viết cho thiên hạ nghêu ngao thế lâu rồi, người ạ !

        Thế nhưng ngày hôm qua sao nó hãm đến kinh hồn, tôi hoang mang, nhẽ lại là ngày xấu đến gỏ cửa. Thôi, kể cái đã để bà con chia sẻ, biết đâu bớt xấu phần nào…

        …..Sáng ngủ dậy trể mắt mắt lờ đờ, vào phòng vệ sinh đánh răng. Càng đánh càng thấy đen đen hôi hôi. Ôi thôi,hãm rồi, lại cầm nhầm hộp kem đánh giầy, tởm quá. Thôi kệ, dần răng cũng trắng lại, rửa qua quýt rồi đi ăn sáng đã, đói lã bụng. Ra quán bún đầu phố.
       - Cô ơi, cho cháu 1 tô nhiều hành nhiều thịt vào cô nhé.
Bà bán bún đưa đôi mắt hình viên đạn lên nhìn
       -Nè nói cho anh biết sáng sớm chưa bán mở hàng nghe, làm ơn đi chổ khác cho tôi nhờ..

       Ơ hay, mình có làm gì đâu mà ăn hai cú chửi kinh hoàng vậy, lại thấy bà cô đem giấy ra huơ huơ đốt vía, sợ quá nên tôi biến luôn.Chả thiết ăn uống. Về đến cổng nhà thấy bãi kứt chó có vết dép dẫm qua, thấy nghi nghi như dép mình. Mang lên đọ thử thì, ôi lạy chúa, đúng là dép mình thật. Nhẽ bà bán bún lại đúng ? Nhớ lại hồi sáng sớm có đứa dở hơi nào đó nhắn nhầm vào số mình "Một buổi sáng tốt lành anh yêu nhé". May cho nó là mình thấy số lạ nên đã xoá đi. Một buổi sáng xui xẻo.

       Trưa cơm xong lấy thuốc hút thì không thấy, đêm qua vợ giặt áo , vứt luôn cả gói trong sọt rác rồi, chạy ra ngoài mua điếu thuốc rít cho thơm miệng thì va phải đứa con gái, làm nó ngã. Nó đứng dậy làm câu " nhìn em xinh quá nên không thấy đường hở anh", kèm theo cái nháy mắt, làm mình tý nôn hết bữa trưa vừa ăn xong. Lạy chúa, Tôi chưa thấy đưá nào xấu khủng thế. Mồm thi vâu ra ba phân, da thì đen như củ tam thất, đầu thì hơi méo một tý, vừa xấu lại vửa thô, tởm với gái quá. Mẹ tiên nhân cái tạo hóa đã tréo ngoe mà lại lắm phủ phàng. Thôi, vào nhà làm tách trà với điếu thuốc cho hoàn hồn. Mịa, lại xui ! 

        Chiều tối, thằng bạn alô mời đi bù khú tí bia cho sạch khuẩn dạ dày. Đang vui vẻ tự dưng thấy đồng chí CSGT bước nhanh qua bàn, anh ta lạ hoắc dưng thành quen vì nhớ lại cú tha mạng lấn vạch tháng trước trên quốc lộ, xứng 300 k tiền phạt cộng giam bằng lái. Mời mời, tạ ơn rối rít, ấy là cái sự xã giao bình thường. Vậy mà gã ngồi luôn vào bàn, vừa uống vừa nhí nhoáy con phone, …nhí nhoáy… rồi uống…. Hehe, chưa đầy nửa tiếng đã hơn dăm vị bạn gã đã tấp đến tọa bàn … chúc… chúc và mồi.. mồi…. bia...bia...Đứng dậy tính tiền, nhõn hơn trẹo cụ. Tôi lột mẹ chiếc nhẫn vàng ra thế chân, trong túi chả có đồng nào. Hãm vãi.

       Khuya, khật khưởng lọ mọ về nhà, vợ ra mở cửa, vừa liếc thấy ngón tay không còn chiếc nhẫn thì hỏi ngay … huhu.. Ông thua bạc hả hay lột cho con nào ? Hu.hu, giời ơi là giời chồng với chả con. Huhu…
        Mịa, chả nhẽ giải thích hết tiền cầm nhẫn vì cú nhậu lãng xẹt đó…Vậy là bị vợ chì chiết suốt đêm không ngủ được.

        Hết một ngày xui. Lạy chúa tôi, xin ban cho con ngày mới may mắn.
          Amen !

Thứ Bảy, 10 tháng 6, 2017

MƯA BIỂN VẮNG

Tôi hong khô bài thơ em
phơi trên biển vắng
Mùa xôn xao nghe tiếng sóng cồn cào
Mây giăng chân trời
chẳng hừng lên chút nắng 
Để cháy tình em hòa hương biển mặn nồng 

Cơn giông đầu mùa 
chao liệng dưới vầng trăng
Làm thơ em đôi dòng ngấn lệ 
Giọt nhỏ xuống hồn tôi
Giọt rơi vào biển nhớ 
thành sóng vỗ về một thuở đã thương yêu

Say câu thơ rộ chín những phiêu du
Nhân ảo xa xôi từng chiều hong gió cát
Tôi giang tay ôm hoàng hôn
nhạt nhòa, nhàu nát
Mãi hứng mưa lòng lả tả rớt bên em 








Thứ Sáu, 9 tháng 6, 2017

BÓNG NGỤC TÙ



****************
Phiêu du giữa hoàng hôn 
Miền suy tư đổ bóng ngục tù
Cơn mê kéo thời gian chùng lại
Vết thương rỉ máu tàn thu


Đã bao mùa lồng củi tự thân
Đường xa xăm vắt vẻo nhạc lòng
Gieo khúc nghê thường 
 nửa canh hoàng hạc … 
vật vờ mưa tinh tú nẻo phong sương  

Mảnh vườn xưa ngoảnh lại
Nghe dế giun thổn thức cố hương
Luống rau xanh 
buồn giăng ngày nắng nhạt
Sợi cỏ vàng lưu lạc chốn lang thang   

Mộng đời chập chửng đi qua
Chạm cơn gió 
thổi nỗi buồn bàng bạc
Vén cửa chiều nhìn giang san nhàu nát 
Lối quan hà man mác những tàn phai  

******************************* Nha Trang, 8/2012

Thứ Tư, 31 tháng 5, 2017

TRI ÂN

Người lái đò
trên dòng sông tuổi thơ
Man mác chia tay bóng thiên thần bé nhỏ
Gửi cho đời nhiều ước mơ xanh

Khúc sông mãi là đây
trôi bên bờ lau lách
Cùng tháng năm chở những chuyến đò đầy .

---------------------------------------------------
5/2013

Chủ Nhật, 28 tháng 5, 2017

MẮNG MỎ MỘT CON LỢN


 - Gì mới bảnh mắt mà kêu eng éc thế, hả con heo kia?
- Đói bụng quá, đổ em miếng cám đi anh. Mà em là lợn chứ không phải là heo đâu nhé, tuy cái sự eng éc ẹc ẹc hay ục ịch là giống y nhau. Em dậy sớm để đi họp về cái chuyện thịt thà đây anh ơi.
- Mịa, họ hàng tông dật nhà mày từ cụ Trư đến lão Hợi rồi tới chú Ủn, thằng Heo, con Lợn...tên tuổi đã nhặng xị rối tinh mà lại gây bao phiền hà cho bá tánh, Hặc hặc… Việc của mày là nằm đấy chờ ngày lên lò mỗ, nay đã ế ẩm mà bày ra họp với chả hành cái cóc khô gì hả ?
- Dạ ai rủa bọn em là gì cũng được, miễn có thịt để các anh thu lãi là em mãn nguyện rồi anh à. Em còn phải góp ý cách bán thịt lợn cho được giá mà nhanh, giải phóng bớt chuồng trại đã chật mà lại thối rùm ...Nhẽ anh cũng nghe loa phường họ bá cáo ầm ĩ hổm rày giá thịt lợn đã rớt tới đáy máng mà vẫn bán không chạy ?
- Á à, gớm chưa, nằm gác mõm chuồng mà biết nhiều nhỉ …Rốt cuộc mày tên gì để tao còn đi khai báo tạm trú. Mà mày đi họp với tư cách gì cơ chứ ?
- Anh cứ biên là heo cho nó dịu dàng văn tự nhưng cứ phải gọi là lợn cho có duyên nợ với truyền thông. Anh rõ là chẳng biết mô tê gì cả, bọn em có tư cách đại biểu của ngài Trư vĩ đại, bạn đồng hành của ngài Tam Tạng từng đi khuân chân lý về phát không cho bá tánh, cũng là đối tượng nghiên cứu miệt mài của các nhà lợn học cũng như kinh tế lợn, các đạo diễn điện ảnh lừng danh trên quả địa cầu, chả đùa !

- Há há, con cháu nhà Trư ghê nhỉ, chả gì bị chất đống mà chẳng ma nào nó thèm xẻo, mày quan trọng thế có hiểu quyền và nghĩa vụ loài lợn chúng mày là gì không hả ?
- Chán anh chưa, quyền của em là vét sạch máng lợn, còn nghĩa vụ của em là chóng lớn và ị ra đúng chổ quy định thôi, đúng phỏng ?
- Bố tổ mày, nghĩa vụ đái ị của mày có góp phần làm xanh tươi hoa lá đấy, Nghe này, còn nghĩa vụ khác là phải chứng minh cái sự bổ rẻ thơm tho của thịt lợn cũng như sự ưu việt so với các thứ thịt khác. Tóm lại làm sao cho bọn lái lợn cảm thấy tiền lời và quần chúng thấy triển vọng kinh tế và sức khỏe của thịt lợn, may ra mới chống ế được. Nghe chửa ?
- Ơ, em tưởng việc ấy là của anh với tư cách là chủ chăn chứ ạ. Mà anh này, mấy ngàn năm nay trư nhục là món khoái khẩu của muôn người … nhưng nay đột nhiên lại đâm ra ế hề, anh có quan điểm gì cho em mót chút đỉnh để còn phát biểu ?
- Tao nghĩ do bản tính tham ăn trụy lạc của chúng mày mà ra thôi, chủ chăn nó cho gì ăn nấy, chả chọn lọc, ăn 3 tháng đã hơn tạ, thậm chí heo mà to hơn cả bò, thịt thế có mà đem bón ruộng chứ ăn nhậu cái đếch. Đã vậy gia đình heo chúng mày chả có biện pháp kế hoạch sinh nở quái gì, con đàn cháu đống, không ai kiểm soát nỗi thịt thà giống má nên họ ngại xơi thịt chúng mày, thế thôi.
- Khà khà, anh chả quan tâm tới chính sự, ngoài kia biển chết cá hết, chúng em cần gia tăng dân số, rút ngắn thời gian nuôi để kịp phục vụ chứ lỵ, mà đất nước anh cái gì cũng thích to nhất cao nhất nặng nhất… trong cả những ước mơ thầm kín lẫn hở hang .
- Chậc chậc…. xem ra mày cũng có lý luận phết đấy, nhưng thứ lợn mày chả biết gì âm mưu của chủ chăn, họ làm vậy để trục lợi nhưng mang hoạ cho người khác, làm hạ uy tín của loài lợn trước muôn loài, biết chửa ?
- Dạ em hiểu, vậy anh có cao kiến gì không giúp em với …
- Thôi được, mày đi họp liệu liệu mà phát biểu chứ bọn phây phiếc giờ nó ghê lắm, chúng mà bêu rếu thì tông dật nhà mày có mà tuyệt chủng cả đấy… lúc đó tao có thương cũng không giúp gì được mày đâu.
- Chắc bọn em phải xếp hàng gào lên đòi nhà chức trách giải cứu thôi, giống như bọn bất động sản, ngân hàng, nông sản thường hay làm í mà !
- Cha chả, mày bắt đầu giống khỉ chứ chẳng là lợn nữa rồi… Nhưng bằng cách nào ?
- Ý em là nhà chức trách nên phát động đại cái phong trào ăn thịt lợn trong toàn cõi chẳng hạn, xem như tiêu chí thi đua, rồi vinh danh khen thưởng … hay làm gì đó đại loại thế, chả tốn gì mà lại được việc.
- Tiên nhân mày, giờ thì chả đứa nào dám bảo mày là ngu như lợn nữa đâu nhá, giỏi lắm. Thôi táp hết nồi cám rồi đi họp kẻo trể giờ, mà chớ có lợi dụng họp hành rồi tranh thủ đóng phim thì tao kỷ luật không tha đấy, rõ chửa ?
- Dạ, cảm ơn anh chăn lợn… Em đi đây. Bye anh nhá. Hehe
- Hừm...

--------------------------------------------------------------tháng 3/2017

PHỎNG VẤN CHÚA JESUS


- Lạy Chúa, Xin chúc mừng sinh nhật lần thứ 2015 của Người. Amen !
- Yes, Cảm ơn anh, Thế anh là ai, ở đâu ?
...
- Bẩm Chúa, là Phsơn, phóng viên facebook, dân An Nam chính cống.
- Khà khà… Biết mà, người An Nam ai cũng chơi face được, tôi phục lắm. Hãy gọi tôi là ông hay Mr.
Jesus gì đó cho nó dân chủ cởi mở và thân ái. Mà này trên face có gì vui không ?
- Thưa
Chúa, trên ấy người ta đang chào giáng sinh bằng nhiều màu sắc, có cả ăn uống nhậu nhẹt, đi rông khắp phố để mừng Người, có cả cây thông xinh tươi nhấp nháy đèn màu và cụ Noel bụng phệ cùng chuyên xa chở quà ... Con vốn kính chúa yêu nước nên con cứ gọi Người là Chúa, nhé !
- À cũng được, nhưng e sẽ nhầm lẫn với các loại
Chúa khác đang có ở An Nam, như Chúa chổm chẳng hạn ?
- Xin
Chúa lòng lành thứ tha, không có Chúa chổm cứu giúp thì bọn con chỉ còn biết cạp đất mà ăn . Hu..hu..
- Tôi đem đến nhân loại tình thương và tha thứ nên chả nệ hà gì dù biết ở đó người ta ăn cả xi măng, sắt thép và các thứ tưởng như không thể ăn được như uy tín, danh dự, trách nhiệm…
- Xin cảm ơn
Chúa…Sao Chúa biết hết chuyện tài thế, chắc họ đến xưng tội với Chúa chăng ?
- Thỉnh thoảng cũng đọc báo mạng nên biết thế chứ tôi chưa nghe ai xưng tội cả, họ chỉ kể thành tích, huy chương, chức vụ, học hàm... thôi !
- Chắc họ sợ
Chúa điện cho Police đến bắt bỏ tù ?
- Chổ tôi không có đường dây nóng. Mà buồn lắm … Hai ngàn năm trước tôi đã phải chịu đóng đinh và chết khô trên cây thập tự để mang ơn cứu rỗi cho mọi tội lỗi của con người, thế mà đến nay chẳng mấy người còn tin tôi, họ giấu giếm tội lỗi để tiếp tục phạm tội. Hực… hực…
- Mong Thiên
chúa đừng buồn mà sinh bệnh, viện phí đang tăng cao, tốn kém lắm đấy. Nhiều người vẫn gặp Chúa sống lại trong lễ Phục sinh hằng năm cơ mà !
- Ôi, nhưng đừng nói tôi sống mãi trong sự nghiệp đấy nhé, tôi thấy được vinh danh là đủ lắm rồi !
- Thưa
Chúa con hỏi khí không phải, khi còn nhỏ chúa đẹp như thiên thần, lớn lên Chúa chuẩn như X- men chính hiệu, không biết lúc đó có phụ nữ nào phải lòng Chúa không ?
- Amen … chuyện này không thể kể ra ở đây được, anh thông củm nhé ! Thật anh cứ mỗi lần nghe tiếng chim hót trong bụi mận gai là tôi thấy chạnh lòng trong tiếc nuối...
- Xin hỏi
Chúa một câu cuối cùng, liệu Chúa có đi gặp thánh Alah để thương lượng vụ bọn Hồi giáo IS đang khủng bố khắp nơi không ?
- Tuần rồi tôi có điện cho Alah và Mohamed, các ông ấy sẽ cùng tôi họp bàn, chắc chắn sẽ kiếm ra một thỏa hiệp hòa bình thôi, anh cứ yên tâm và hy vọng.
- Mong
Chúa cứu giúp…
- Thôi chào anh, đã đến giờ lễ rồi, tạm biệt anh nhé. Cho tôi gửi lời cảm ơn facebook, cảm ơn ông chủ Zuckerberg của anh cùng bạn bè anh đã dành cho tôi một kỳ sinh nhật thú vị.
- Vâng, chúc
Chúa mạnh khỏe để rao giảng tin mừng cho nhân loại. Amen !
- Sư bố anh, cứ chực hỏi khó .... Good bye !
- Hehe ....

-----------------------------------------------------------------------------25.12.2015

BÓNG ĐÈ


Gớm, đêm cuối tuần dự đại tiệc Karaoke về mỏi nhừ cả tay, thấm mệt. Vừa ngã lưng lấy sức, đang thiu thiu thì thấy người lâng lâng nhẹ hẩng rồi rơi xuống vực tối hù, mở mắt thấy cụ Văn Cao đang ngồi câu cá bên suối với trời thanh mây trắng mờ ảo, bồng bềnh. Nhớ nhớ quên quên, nay biên lại cuộc hầu chuyện với Cụ trong đêm thần tiên í. Hí. hí…
- Bẩm, con chào cụ Văn Cao ạ !
- Hừm, chào anh. Mà anh là ai, ở đâu mà biết ta ?
- Dạ, con là dân An nam chính cống, trên dương gian vừa mới xuống. Ở đây là đâu mà đẹp vậy, thưa Cụ.
- À ra thế, đang ở suối mơ trong rừng thiên thai. Trên dương gian giờ có gì vui không ?
- Dạ bẩm cụ trên ấy ngoài những chuyện hài hước té ghế của các đại quan ra thì cũng chẳng có gì hay ho, nhưng con nghe thiên hạ đang bàn bàn về bài hát của cụ sôi nổi lắm ạ .
- Chà, vui thế cơ à, ta chỉ mong họ gieo được nhiều nốt vui tươi trên khuông nhạc cho bổ khỏe tinh thần chứ đừng đem kế sách kiến quốc an dân ra tấu hài là được. Thế họ bàn bài nào? Thiên thai, Suối mơ hay Mùa xuân đầu tiên ?
- Bẩm không ạ ! Bài Tiến quân ca.
- Bài ấy nhà nước đã lấy làm quốc ca đã nửa thế kỷ, có gì mà bàn ?
- Dạ, dĩ nhiên nhưng nay mới được cấp phép lưu hành chính thức Cụ ạ.
- Uh, chả nhẽ lâu nay là hát lậu à ?
- Thưa, con không chắc vậy vì thấy họ hát nghiêm trang, có cả lãnh tụ lẫn quần thần văn võ chứng kiến, trong các lễ chào cờ to nhỏ khắp nước cụ ạ
- Vậy cũng được rồi, nói thật với anh, ta viết bài ấy khi đi kháng chiến, động viên là chính ấy mà. Ai ngờ hào hùng, khí thế và trở thành quốc ca. Giờ nó là công sản quốc gia, nên làm gì thì tùy ông nhà nước cả.
- Dạ, con biết thế. Nhưng hôm rồi có Cục gì đó cả gan đăng báo mạng cấp phép bài Tiến quân ca, lâu nay tưởng là yêu quý Cụ nhưng con thấy như vậy là xách mé và đần độn một cách thiên tài đấy Cụ ạ.
- Nhẽ người ta nghĩ phải có vài ba cái Cục gắn vào âm nhạc thì nó mới hay ho truyền cảm được cũng nên ? Đất nước tốt lên cũng nhờ luật lệ nghiêm minh nhưng dựng lên một thành trì âm nhạc bằng luật lệ thì chưa hẳn là thành tựu gì đâu anh ạ …
- Bẩm, cụ nói hàn lâm quá con chưa hiểu, nhưng thiển nghĩ nếu thế thì mí cái con mộc bên nhà Cục ấy có mà mốc lên í, họ muốn ký và đóng mộc là để khẳng định cái tồn tại của một tượng đài bao quanh hàng rào thành tựu…Con còn nghe bọn thối mồm trên í kháo nhau An nam giờ đang thừa những nhà chính trị ngộ nghỉnh mà lại thiếu đến tuyệt chủng những nhà văn hóa lớn nên mới ra cơ sự đấy Cụ ạ.
- Lại thế nữa cơ ? sư bố anh, cũng lý luận phết nhỉ. Nhưng mà thôi, ai nên khôn mà chả dại một đôi lần. Cũng may là ta không dại đến lần thứ ba. Cái thời gian để dại ấy ta rượu thịt, bạn bè cho vẹn lòng và thỏa chí. Mà anh sao lại thác xuống đây ?
- Bẩm, con cũng không biết tại sao. Đang ngủ thì bỗng tuột phát hun hút và đụng cụ. Thế con đã chết chưa hả cụ ?
- Chưa, anh chưa hẳn chết. Chỉ là một giấc mơ. Anh chết do mơ.
- Thế cụ chết do gì ?
- Do nhiều thứ lắm. Do rượu, do đói, do già và...do sợ. Anh trẻ không biết hết được đâu.
- Đã bao giờ cụ chết vì mơ chưa ?
- Hơn nửa đời người ta chết vì mơ. Không mơ thì làm gì có suối mơ, có thiên thai, có tiên nữ mới lại cả mùa xuân.
- Vậy Tiến quân ca của cụ cũng là do mơ ?
- Không, bài đấy ta tỉnh nhưng lại viết khi...say.
- Bẩm, nếu bây giờ người ta không cho dùng nữa, ý cụ sao ?
- Ta không ý gì cả. Chỉ hỏi đám người ở Cục kia là tỉnh hay say ? Tỉnh thì cho hát, say thì thay đi cũng được, làm hẳn bài quốc ca mới cho nó hợp thời rồi cấp phép hát cho đúng quy trình.
- Bẩm cụ chuyện tỉnh say trên ấy cũng đang bàn, người ta đang tính việc đối thoại nhau để thấy kẻ tỉnh người say đấy cụ ạ...
- Ta vốn nghi ngờ chuyện này. Chắc anh biết đời ta cũng từng thích tỉnh khi đã say nên cũng từng mở mồm … Nhưng anh cũng nên biết, chính trị và chính sự nó hệ thống, chặt chẽ, liên thông. Nếu muốn tỉnh thì phải tỉnh cho có lớp lang, cho căn bản, còn không chỉ là sự bóc mẽ đơn điệu theo kiểu trăm hoa đua nở náo động kia thì chả được cái tích sự gì mà thêm oan khuất. Mà liệu cho cái thần hồn mà thoại nhé, không thì họa như ta đấy…
- Thưa cụ, con cứ nghĩ con người ta chết là hết, chả nhẽ cụ vẫn còn mang nổi ám ảnh đó xuống tận tuyền đài ?
- Anh lại hỏi khó ta, chắc đã biết biện chứng duy vật đã chỉ ra sự vật không mất đi đâu cả., chí ít cũng phải ba đời ! Ta không hình dung ra kết cục đàm thoại của những đứa ngộ nghỉnh với bọn thối mồm sẽ như nào...Mà thôi, nói thêm chỉ tổ làm anh nhức đầu. Anh có mang theo chút rượu nào trong người không vậy ?
- Bẩm, con thác nhanh quá nên chả kịp mang theo gì. Có mỗi lọ cồn với con khô mực mang theo đi nhậu chưa kịp nướng.
- Thế anh ăn mực đi. Lọ cồn để đó cho ta.
- Nhưng mực khô không nướng cồn sao mà ăn được ạ ?
- Thì cũng như ta, cồn mà không pha thêm nước lã thì sao mà...thành rượu. Anh có cách nào mà vừa có rượu uống, lại vừa có mực thơm?
- Bẩm, quả là khó ạ.
- Anh mới thấy mỗi chuyện mực với cồn thôi đấy. Còn việc đại sự quốc gia thì nan giải đến nhường nào? Thành ra chuyện nhiêu khê cũng là hợp nhẽ.
- Dạ con hiểu. Xin kiếu cụ con đi diện kiến Diêm Vương.
- Uh, anh đi đi. Mang cả con mực với lọ cồn nữa. Thế thuận việc hơn, đỡ phải chờ.
- Để làm gì ạ?
- Chả để làm gì đâu, nhưng Diêm Vương ngài cũng...có mồm.
- Vâng, con hiểu ! Lạy cụ ạ...

Vừa bê lọ cồn sang Diêm điện thì có cảm giác như nghẹt thở trong cổ họng, giật mình tỉnh giấc thì thấy bị cặp giò của bà xã đang say giấc nồng gác trọn lên ngang ngực. Hệ.hệ…Ngó đồng hồ, chưa tới hai rưỡi sáng, thò tay bật face thì vẫn còn thấy dăm bạn đang online.
Uhm… Không biết họ đang tỉnh hay say !

-------------------------------------------tháng 5/2017

Thứ Sáu, 26 tháng 5, 2017

TRI KỶ CHO CUỘC TÌNH



Gửi cho người niềm tin tri kỷ
Thuở hồng nhan rộn rã đã vụt qua
Mình nhận ra nhau
từng thiếu những mặn mà
Thiếu say đắm cho tình duyên chắp cánh...

Mưa thảng thốt cho lòng anh hoá đá
Ngày ngu ngơ gieo vạt nắng tình em
Tinh tú dại khờ heo hắt giữa trời đêm    
Còn xao động mảnh tình xưa vương vãi

Hứa với nhau vun mảnh vườn ký ức
Xóa mảng tình phủ bụi những si mê
Chẳng níu thời gian quên hết những lời thề
Để thương nhớ hóa thân về dĩ vãng....

tháng 4/2017

MƯA BÓNG NẮNG




Nắng từ thuở ấy nắng ra
Nắng từ ngã bảy ngã ba tràn về
Nắng hong nốt nhạc tái tê...
Một thời tóc xõa môi thề ngày mưa...



Nắng về từ thoáng xa xưa
Muốn đong cho hết nhiêu khê trong lòng

Nắng ôm mây cuối địa đàng
Chiều thu chớm nở ngàn trùng nhớ thương


Mây hờn mây dỗi còn vương
Ru trong
nắng sớm giọt sương ngọt ngào
Làm sao mang hết trăng sao
Trãi lên
bóng nắng tha phương một đời …
------------------
tháng 3/2017

Thứ Ba, 23 tháng 5, 2017

LỜI CỦA ĐÁ


Có đôi lần nghe lời buồn đá kể
Bóng rêu phong mãi đổ xuống đời nhau
Năm tháng từng trôi hoang
Dòng hoài niệm miên man rạn vỡ
Níu lòng người trở lại cõi mơ xưa

*
Gió đem về phiền muộn những chiều mưa
Ru chan chứa tình nồng say trong đá  
Đêm tan vụn ngàn sao
Nghe tiếng kinh cầu bay qua vòm lá
Chờ tinh khôi theo hồn đá tìm về ...
-------------------------------------------5/2017


Thứ Bảy, 13 tháng 5, 2017

KHUYA SÔNG THU

Em ngước mắt trông sao
hỏi bao giờ ghé lại
thăm nỗi lòng nương náu chốn sông thơ
Hỏi ai uốn vành trăng
tròn khuyết những dại khờ
Mà duyên kiếp mãi xôn xao triền nhớ ?


***
Áng mây khuya
bóng tinh cầu mờ ảo
Lãng đãng trôi tìm dệt lại niềm riêng
Đêm tỉnh giấc
gió lùa tràn ký ức
Lời nguyện cầu đẫm ướt cả trăng sao !




Thứ Ba, 25 tháng 4, 2017

TÂM SỰ DƯỚI TRĂNG


Mùa vui về giăng dưới hiên cau
Bạn mang hồn thơ lên vành trăng tỏ
Tôi lạc loài vần thơ lao xao mùi gió
Niên thiếu tràn về thuở cháo bắp cơm khoai 

Tôi đưa tay nắm lấy xa xôi
Bạn cầm tay kéo niềm vui gần lại
thảng thốt sẻ chia cơn sầu chếnh choáng
Biết là đời sung sướng chỉ tày gang 


Tôi có nỗi buồn do Thượng đế làm ra
Bạn có nỗi buồn từ nhân gian đem lại
Bạn may hơn tôi còn niềm vui trần thế
Với tôi Thượng đế bỏ đi rồi …