Tìm kiếm trong Blog này

Thứ Tư, 14 tháng 6, 2017

JE L'AIME

           Nhắc đến nước Pháp người ta thường nghĩ đến đất nước của tình yêu, của những tình ca bất hủ, những chuyện tình làm lung lay hàng triệu trái tim, từng làm mụ đi cả triệu khối óc thông thái. Đàn ông Pháp được yêu mến bởi sự nhẹ nhàng và lãng mạn, đương nhiên phụ nữ Pháp luôn là những hấp dẫn vàng son dịu dàng vĩnh cửu, không phân biệt màu da hay tuổi tác hay những tàn phai…. Nụ hôn Pháp luôn là cảm hứng bất tử, lan truyền dọc các nẽo đường yêu đương trên khắp hành tinh. Tiếng Pháp cũng được coi là ngôn ngữ của tình yêu. Họ nói Je t'aime ( anh yêu em) mà cứ nghe như là Je l'aime (tôi yêu bà). He.he… nghe phóng khoáng, rộng rãi biết chừng nào. Đó là những chuyện nghe bọn đi Tây mang về kể lại chứ tôi có mà biết thế quái !

     Sỡ dĩ lung khởi vậy là vì nghe tin ứng viên Tổng thống Pháp, trung niên Macron, sinh 1977, đã vượt qua vòng bầu cử đầu và nếu không có những bất trắc lạ lùng vô tình, hầu như anh ấy sẽ trở thành chủ nhân điện Élysée trong tháng 5 tới. Lạy Chúa, anh ấy chỉ như chính khách nhí, nhỏn 40 tuổi, mong Ngài ban phước lành để anh ấy lãnh đạo tốt cường quốc Pháp đã từng vang bóng một thời, mãi như ý Chúa. Amen !

     Nhưng điều ấy cũng không kỳ diệu bằng chuyện anh ấy đã từng thề sẽ cưới cô giáo của mình là Brigitte, sinh 1953, về làm vợ khi còn há miệng ra nghe cô giảng bài dưới lớp, và anh đã làm thật. Tức bà Brigitte sinh ra trước anh đến 24 mùa xuân Paris, đã trở thành vợ của cậu học trò be bé của mình. Điều này tương đương với sự kiện Madam Brigitte sẽ trở thành đệ nhất phu nhân nước Pháp vào năm bà 64 tuổi. Hè hè…Lạ chưa ?

      Có gì đâu lạ. Vì họ là dân Gaulois chính cống. Quần chúng Pháp quốc không hề săm soi chuyện riêng tư của lãnh đạo khi bầu bán, nhưng Tòa án Pháp có thể phóng trát, thậm chí bắt giam Tổng thống ngay tắp lự để hầu tra, quần chúng chỉ cần bản tình ca và những nụ hôn ngọt ngào thần thánh như một truyền kiếp lãng mạn đã thẩm thấu trong máu thịt họ đến muôn đời. Chuyện tình cặp đôi này sẽ kể sau khi anh ấy đọc lời tuyên thệ, còn đây là một bản tình ca Pháp rất lãng mạn Viens m'embraser - Hãy nhấn tìm tôi trong tình yêu, tiếng Việt Lại đây bên em




VIẾNG HÀN MẶC TỬ

Chiều Quy Nhơn

Ghé thắp chàng điếu thuốc

Nghe tiếng thơ vỗ nhẹ đá ráng ghềnh

Vần nhịp xoẹt qua sườn đồi
lặng lờ phố biển


Ru phận đời nghẹn lấp những lời yêu

ĐI KẼM

Là dân trên này gọi vậy cho chuyến thăm Hòn Kẽm Đá Dừng của du khách, kể ra cũng đúng, ngày ngày họ phải đưa hàng chục chuyến thì “gọi rứa cho phẻ”, câu nệ chữ nghĩa chi cho mỏi miệng, thường thôi. Khì khì..

Bọn mình cố có một chuyến đi về nguồn, một giả định thô như thuở ông bà từng tản cư chạy giặc về Trung Phước ngược sông bằng thuyền 60 năm trước, cũng là để tận hưởng cảm giác đong đưa sông nước trên dòng sông Mẹ. Dò la mãi chả có chủ ca nô nào chịu đi, họ bảo Xưa rồi Diễm, Hehe..đường mới làm đó, nhoáng là tới chứ chi mà khổ rứa hè. Vậy đó, tiếng là dân Quảng Nam chính hiệu mà mình lạc hậu ngay trên quê mình !

     Rồi cũng lên đường với nhiều bất ngờ …

      Là con đường bê tông vừa khánh thành cách đây vài tháng chỉ cách thánh địa Mỹ Sơn khoảng 3 cây, áp dọc chân đập Thạch Bàn hướng lên miền ngược qua đèo Phường Rạnh gai góc một thời, đường tốt cho tốc độ 60 xe bon, thấp thoáng từng đụn cát trắng phau sông Thu đang mùa kiệt nước ẩn hiện, làng Đại Bình xa xôi chợt hiện trong tầm mắt khi vừa trườn qua dốc. Bọn tôi đặt chân lên Trung Phước chỉ trong vòng 45 phút, dọc đường cục a lô đổ liên hồi sốt ruột, mi tới đâu rồi, là thằng bạn thời trung học trôi dạt về Nông Sơn từ 79, lấy vợ sinh con rồi ở luôn, nhà bên kia núi Cà Tang nức tiếng, hắn biết mình đi Đại Bình một cách tình cờ trước đó chỉ một giờ.

        Câu chuyện hàn huyên với món gà tre Nông Sơn thơm nức, ngọt lịm, về một thời gian nan với chốn sơn cùng thủy kiệt, về mỏ than Nông Sơn cách đó 3 cây số, nơi hắn đã gắn hết thanh xuân của mình cùng cô vợ xinh như mộng và 4 đứa con, hắn vẫn như xưa, ăn to nói lớn, vô tư chân thành như ngày còn đi học. Hắn lôi bọn mình vô mỏ chụp ảnh dưới cái nóng hầm hập rồi bươn xuống làng Đại Bình, nơi nỗi tiếng những vườn cây Nam bộ xanh um trĩu quả, vô đây lúc không trúng mùa quả nên chả xơ múi được gì. Thú vị là bóng những chiếc ô tô từ phố lên thăm làng như cơn mơ, Đại Bình giờ không còn heo hút nữa, một cụ trong làng bảo chắc sắp tới phải mở rộng đường ra để đón khách thôi.

      Cố tình nấn ná để có mặt ở Hòn Kẽm lúc 4-5 giờ chiều mong thưởng thức cảnh hoàng hôn trên vùng thắng cảnh danh lam này như kinh nghiệm của hắn, cả bọn vòng vo quanh làng rồi thả xe bon về nguồn. Con đường lên đó nay không còn là ca nô từ bến Cà Tang mà bằng hai con đường bê tông dọc bên sông, qua Dùi, Chiêng, Sé, là những làng trung du cũng khá nỗi tiếng, những đụn cát dài và cao nằm dọc theo sông, nhấp nhô những những nương ngô đang mùa trổ bông, những xóm làng trung du yên tĩnh, những con đò, bến sông trầm mặc, mơ màng… thấp thoáng những mái tranh hỏ nép dưới vòm cong tre trúc; những tốp trẻ tắm sông cười ngơ ngác…nhà cửa, hàng quán xen kín dọc đường. Chao ôi, miệt Tí Sẽ Dùi Chiêng không còn là nơi cùng cốc như xưa nữa rồi…

      Chiều Hòn Kẽm, cơn mưa nguồn ập tới nhanh, bến đò đưa khách lên Hòn Kẽm vắng hẳn, cả bọn định đi kiếm chổ ngủ lại để mai đón bình minh bù lại nhưng rồi mưa lại tạnh nhanh, lát sau hẽm núi trở nên huyền ảo nên quyết định đi liền, tám đứa lên thuyến chạy giữa dòng, đi cho hết hẻm núi lừng danh này, chạm bên Hiệp Đức mới quay thuyền.

      Sông thượng nguồn nhưng nước xanh biếc, chảy lặng lờ, không vội vả, cuốn xoáy, hai bên bờ đá vẫn lặng thinh như ngàn đời soi bóng nước, suối khe vẫn rả rích từng giọt cạn khô như cố góp cho sông mẹ những giọt cuối cùng. Cảm giác gì đó tuy chưa từng trãi lắm nhưng rõ mồn một.. sông đã gần như kiệt cạn, chắc cũng chỉ còn là chứng tích của thời gian.

      Bởi làng Đại Bình chắc sẽ không còn những đêm trăng yên ba giang thượng, không còn là nơi có trái mít non đổi lấy cá chuồn, Tí Sé Dùi Chiêng sẽ không còn là nơi xa thẳm như nỗi lòng ai đó, Hòn Kẽm Đá Dừng cũng chẳng còn là những than khóc cho thân phận lấy chồng xa… Xuôi ngược giờ đã quá gần.

      Bọn mình hẹn một chuyến đi khác để tận mục sở thị những đêm trăng mùa hè huyền ảo kéo dài từ thánh địa Mỹ Sơn qua những làng mạc trung du đó vào mùa dòng sông hiền lành, mềm mại như một dải lụa sáng dưới trăng quê. Nhưng mình vẫn đau đáu trong lòng vào dịp may nào đó sẽ đến lại Hòn Kẽm, không phải để ngắm cảnh, mà để đọc và hiểu được những dòng chữ Champa bí ẩn đang in trên vách đá cheo leo ở chốn địa linh này.
                                                                               01-5-2017

TU THÂN

      Đã đôi lần gõ cửa thiền môn để  rửa bớt bụi trần vấy bẩn, nhưng không còn chỗ nên đành quay về tư gia bật cổ máy thời gian mỗi ngày mà refresh lại cõi tâm linh. Ngặt nỗi máy đã lỗi thời, lại hay tràn bộ nhớ rồi treo, nên đành lang thang chốn hàng quán văn chương bù bựa mong để giải đi phơi nhiễm đã nếm từng trên những nẽo đường thiên lý đã đi qua...

      Sư bảo, anh còn nặng nhiều chướng nghiệp từ thuở còn để chỏm, tuy chưa lâm cảnh cơ hàn nhưng đời ắt phải gian truân qua nhiều đèo ải, nhà chùa không phải chổ để cho tâm hồn anh ẩn núp, cho thể xác anh trốn chạy nợ hồng trần, chẳng phải nơi để anh sớm chiều tụng niệm những điều hay lẽ phải của Đức Phật siêu phàm. Anh hãy về nơi anh muốn, để nói những điều anh thích với những người mà anh yêu mến họ; Đức Phật sẽ chứng lời anh, từ nay đến về sau và mãi mãi ....

          Thế nên ngày ngày cũng thường chè chén cùng lũ bạn bè thân sơ đủ hạng để biết thêm điều hay, trà tửu cùng những kẻ chưa thân để đón lấy lẽ phải, nói chuyện vặt với nhiều người chưa quen để lấy điều tiêu khiển, chiêm ngưỡng nhiều sắc màu từ cõi ta bà thảng hoặc đi về mà xem như món lợi ngẫu nhiên, rồi tự nhận họ chính là những người mình yêu mến, dù thi thoảng cũng đem đến ít nhiều phiền lụy, nhưng cứ vẫn lấy đó làm điều phúc diễm được ban từ cõi từ bi mà chôn sâu trong lòng ơn độ trì của Đức Phật.

Ấy hẳn là cách đón lấy thiện tai của cuộc đời !

_______________________________________________________ 4/2017

NGÀY EM ĐẾN

Vạt nắng ấm 
Ghé bên thềm dăm phút
Thoáng mơ màng
quán vắng một ban mai...
Gió khẽ chạm vội vàng mà lâu lắm 
chợt lấp đầy mắt ánh chớp đong đưa ...


Ngày em đến
giọt tràn Cafe đắng
gửi ít lòng cho phố sá hong lên
Có tinh mơ tràn về ươm con nắng 
Giọt đắng rơi rơi…
vào trú giấc u hoài

Mùa đông sải bước qua 
Xuân về hạ tới
Vạt nắng xưa 
níu năm tháng nhạt nhoà ...
tiếng ve râm ran 
ru trưa hè gắt nắng
Như cổ tích buồn cafe đắng cho nhau
-----------------------------------------------6/2017

ĐẦU NGÔ MÌNH SỞ


Thỉnh thoảng cũng ghé mắt xem em Bảo Thanh xinh đẹp trong vai diễn thừa duyên thiếu nợ phủ phàng, sắc sảo và đầy cá tính. Đã có nhiều bàn tán ong ve quanh phim này, rằng có cái gì đó là lạ, sai sai thì phải ? Đành rằng là phim tả thực, và thi thoảng ta cũng đã từng mục thị sở tại vài ba gia cảnh còn cay đắng oái ăm hơn nữa trong đời thường, Nhưng đó chỉ là cái cá biệt hiếm hoi, chưa phổ biến để thành một bộ phim truyền hình.


      Phim truyện tâm lý xã hội chỉ hay hoặc chí ít là được yêu thích khi kịch bản sân khấu có chiều sâu, chọn lựa là dựng từ tiểu thuyết văn học hoặc truyện dài nỗi tiếng. Nhưng té ra kịch bản phim này là vay của Tàu, cho nên việc cộm lên những hạt sạn không nuốt nỗi là điều dể hiểu, nó đã phản ảnh hiện thực xã hội Việt méo mó một cách thái quá. Còn sao lại phải lấy kịch bản văn học từ Tàu thì cũng dể thấy. Thử xem tác phẩm văn học Việt hiện nay có gì, nếu không muốn nói là không có gì ngoài vài tiểu thuyết ngôn tình ba xu, kho truyện ngắn, dài tản mạn những cảm xúc bất chợt, thường tình. Văn chương Việt đang theo xu hướng thi ca, “thơ và những nhà thơ ngồi cạnh nhà thờ”, Hì hì.… Nó đã chết dần mòn theo cái chết của văn hóa đọc trong một thị trường văn hóa đầy bát nháo với những xô bồ. Chưa thấy các sáng tác khả dĩ chuyển thể thành phim truyền hình mang các giá trị nhân bản của mảng tâm lý xã hội đa dạng trong một xã hội Việt đương đại, đang có nhiều vấn đề làm xói mòn lòng tin và tha hóa đạo đức đến mức báo động.


      Đặt câu hỏi những nhà làm phim này muốn gửi thông điệp gì cho cuộc sống ? Thú thật, mình không đủ tầm để phán chính xác. Giá như trong Trailer phim họ có ghi chuyển thể từ truyện của Tàu thì ý đồ coi như là rõ, thông điệp chuyễn đi “Hãy nhìn rõ xã hội Tàu mà tránh”, một xã hội xem mổ tạng người sống để bán mua như hàng hóa không phải là tội ác cần trừng trị, ở đó họ sẳn sàng nghiền nát xác học trò dưới xích xe tăng… như đã biết. Xã hội đó làm gì có người tử tế.

     Phim chưa hết để đến một vĩ thanh hợp lẽ, nhưng khi suy nghĩ về nội dung và tình tiết diễn xuất phim, mình lại nhớ một đoạn văn ví von dí dỏm của một ông Bựa về một câu chuyện na ná, hy vọng nó sẽ tiệm cận đến câu trả lời. “ Nếu bạn mang một liền ông đặt trên ghế, mười năm quay lại bạn sẽ thấy gã ngồi trên đó, nhưng nếu đặt lên ghế một liền bà thì ba ngày sau quay lại bạn sẽ thấy hoặc cô ta nằm trên ghế hoặc cái ghế nằm trên cô ta, ba tháng sau quay lại bạn đã thấy cái ghế đã tan tành”. Hehe… 


       Xin quý bà đứng ném đá nhế 😍.

GIẢI CỨU VỈA HÈ (Tập chót)

      
Lại nói về tình hình trước đây vài tháng, có em tiến sĩ gì đó quên mẹ tên đang công tác Viện hàn lâm gì đó cũng quên mẹ . Ẻm bảo cần nghiên cứu khoa học hiện tượng Đoàn Ngọc Hải, tức trùm vỉa hè Sề Goòng. Hầu như lập tức quần chúng bảo em này điên mẹ rồi, chí ít cũng khùng, hoặc tương tự ...Hà hà...

         Có thật vậy không ?

         Hải chỉ là công chức cấp quận lìu tìu, hành vi công vụ gì đó của y cũng bình thường như mọi hành vi công vụ khác hầu đong lương tháng và các abc nhỏ mọn khác . Y thừa biết những hiểm nguy lẫn cam go khi đi làm cái việc đập bể nồi cơm người khác, đó cũng hầu như một thói quen mãn tính của lớp công chức hạng ruồi đang "từng ngày vất vả" để giử được nồi cơm đang thơm phưng phức của mình, chả ai dại xông pha nếu không có bật đèn chống lưng từ mọi phía, phỏng ?

        Cũng dễ thấy hầu như ngay lập tức hệ thống truyền thông như dàn đồng ca vang lên ầm ỉ ở nhiều cung bậc, báo chữ báo hình báo tiếng sôi lên ùng ục ùng ục… Hehe. Ra trận, quyết liệt đòi vỉa hè cho người đi bộ, Slogan đáng yêu và quyến rũ biết chừng nào, lan tỏa lan tỏa khắp mọi miền, hăng say hì hục đấy nhiệt huyết…Niềm vui chiến thằng đẩy lùi nạn lấn chiếm vỉa hè chảy trong hoan hỉ phủ đấy những biểu dương cùng chúc tụng, dẫu biết mười mươi chẳng tày gang chỉ là chuyện bắt cóc bỏ dĩa, bởi lẽ hầu hết dân phố Việt đâu phải toàn người giàu, vẫn còn những gánh hàng nặng trĩu nợ áo cơm, những hàng quán xôn xao của hàng triệu cần lao tồn tại bất tử cùng nền kinh tế vỉa hè chưa bao giờ có trong tự điển kinh tế nhà nước, nhưng lại là thực tế khó chối cãi hay phủ nhận … Để tồn tại, nền kinh tế vỉa hè muôn đời ấy đã và đang chịu sự bảo kê ngấm ngầm hoặc công khai của nhiều thế lực, xí hết phần lẽ ra phải được tập trung về ngân khố nhà nước đang trong tình trạng nước sôi lửa bỏng.
          Vì lẽ đó, nghị trường quốc hội từng nóng bỏng một dạo với mùi kim tiền bốc lên từ những vỉa hè lộn xộn đó cùng sự nô nức khác thường để kết thúc bằng đạo luật Phí & Lệ phí đầy băn khoăn. Phí vĩa hè như đứng trước thách thức lớn, nó đã đầy nhúc những chủ nhân bất trị đang gom tiền. Làm sao vừa thu được tiền tập trung vào ngân sách hợp pháp mà được lòng dân, kế sách duy nhất là đập dẹp hết để trả về nguyên trạng rồi refresh lại các hợp đồng sử dụng vào thời điểm thích hợp, chỉ cần áp giá vỉa hè là xong chuyện. Thực chất đây chỉ là câu chuyện của nhà cầm quyền trên đường huy động nguồn lực từ dân để thõa mãn nhu cầu chi tiêu của họ. Chỉ có vậy, bản chất của hiện tượng Hải đã rõ như mười mươi nếu chịu khó ngồi xâu chuỗi các động thái của chính quyền với tình hình tài chính thê thảm mà họ phải đương đầu trong vài ba tài khóa tới.
             Đọc tới đây, hẳn ai cũng nghĩ em tiến sĩ gì đó khùng thật rồi, bởi có chi mà đòi phải tung quả đại cước biện chứng luận để nghiên cứu khoa học anh Hải cẩu xe hay chú Hải vỉa hè. Khà khà…quả thật hài hước hơn cả bản song tấu Hoài Linh - Chí Tài tán gái. Tuy nhiên nếu ai đã từng trãi qua việc làm đề tài, đề án, dự án … đều không thấy hài hước chút nào hết, bởi họ đều biết người ta chả ngần ngại chi ra hàng tỷ bạc để hoàn thành một đề tài khoa học, một đề án kinh tế một cách rất bài bản rồi chỉ để trưng bày hoặc … đút hộc bàn. Thế giới hàn lâm không hề thiếu lớp thầy dùi đầy quyền biến và ma mãnh để moi tiền. Thật.

        Vậy em tiến sĩ gì đó và Viện gì gì đó cũng chưa hẳn là khùng, có phỏng ?

         Nay thì mọi việc đã rõ, chính quyền Sài thành đang khởi động chương trình kim tiền bằng bảng áp giả hẳn hoi. Hehe…Những ai đã tứng tin và cổ vũ vào câu chuyện dân túy ma mị đó và tương tự thì.. mời tham khảo !

        Không ai chắc các thành phố khác không sao chép lại kịch bản này ...
      ....................................................................5/2017


NGÀY XẤU

      Tôi vốn ghét dị đoan, nhất là cái zụ đi coi ngày tốt xấu. Có thứ quái. Hehe.. Nhẽ ngày xấu thiên hạ nghỉ nhà đắp chăn trùm mền à ? “Một ngày như mọi ngày”, Trịnh viết cho thiên hạ nghêu ngao thế lâu rồi, người ạ !

        Thế nhưng ngày hôm qua sao nó hãm đến kinh hồn, tôi hoang mang, nhẽ lại là ngày xấu đến gỏ cửa. Thôi, kể cái đã để bà con chia sẻ, biết đâu bớt xấu phần nào…

        …..Sáng ngủ dậy trể mắt mắt lờ đờ, vào phòng vệ sinh đánh răng. Càng đánh càng thấy đen đen hôi hôi. Ôi thôi,hãm rồi, lại cầm nhầm hộp kem đánh giầy, tởm quá. Thôi kệ, dần răng cũng trắng lại, rửa qua quýt rồi đi ăn sáng đã, đói lã bụng. Ra quán bún đầu phố.
       - Cô ơi, cho cháu 1 tô nhiều hành nhiều thịt vào cô nhé.
Bà bán bún đưa đôi mắt hình viên đạn lên nhìn
       -Nè nói cho anh biết sáng sớm chưa bán mở hàng nghe, làm ơn đi chổ khác cho tôi nhờ..

       Ơ hay, mình có làm gì đâu mà ăn hai cú chửi kinh hoàng vậy, lại thấy bà cô đem giấy ra huơ huơ đốt vía, sợ quá nên tôi biến luôn.Chả thiết ăn uống. Về đến cổng nhà thấy bãi kứt chó có vết dép dẫm qua, thấy nghi nghi như dép mình. Mang lên đọ thử thì, ôi lạy chúa, đúng là dép mình thật. Nhẽ bà bán bún lại đúng ? Nhớ lại hồi sáng sớm có đứa dở hơi nào đó nhắn nhầm vào số mình "Một buổi sáng tốt lành anh yêu nhé". May cho nó là mình thấy số lạ nên đã xoá đi. Một buổi sáng xui xẻo.

       Trưa cơm xong lấy thuốc hút thì không thấy, đêm qua vợ giặt áo , vứt luôn cả gói trong sọt rác rồi, chạy ra ngoài mua điếu thuốc rít cho thơm miệng thì va phải đứa con gái, làm nó ngã. Nó đứng dậy làm câu " nhìn em xinh quá nên không thấy đường hở anh", kèm theo cái nháy mắt, làm mình tý nôn hết bữa trưa vừa ăn xong. Lạy chúa, Tôi chưa thấy đưá nào xấu khủng thế. Mồm thi vâu ra ba phân, da thì đen như củ tam thất, đầu thì hơi méo một tý, vừa xấu lại vửa thô, tởm với gái quá. Mẹ tiên nhân cái tạo hóa đã tréo ngoe mà lại lắm phủ phàng. Thôi, vào nhà làm tách trà với điếu thuốc cho hoàn hồn. Mịa, lại xui ! 

        Chiều tối, thằng bạn alô mời đi bù khú tí bia cho sạch khuẩn dạ dày. Đang vui vẻ tự dưng thấy đồng chí CSGT bước nhanh qua bàn, anh ta lạ hoắc dưng thành quen vì nhớ lại cú tha mạng lấn vạch tháng trước trên quốc lộ, xứng 300 k tiền phạt cộng giam bằng lái. Mời mời, tạ ơn rối rít, ấy là cái sự xã giao bình thường. Vậy mà gã ngồi luôn vào bàn, vừa uống vừa nhí nhoáy con phone, …nhí nhoáy… rồi uống…. Hehe, chưa đầy nửa tiếng đã hơn dăm vị bạn gã đã tấp đến tọa bàn … chúc… chúc và mồi.. mồi…. bia...bia...Đứng dậy tính tiền, nhõn hơn trẹo cụ. Tôi lột mẹ chiếc nhẫn vàng ra thế chân, trong túi chả có đồng nào. Hãm vãi.

       Khuya, khật khưởng lọ mọ về nhà, vợ ra mở cửa, vừa liếc thấy ngón tay không còn chiếc nhẫn thì hỏi ngay … huhu.. Ông thua bạc hả hay lột cho con nào ? Hu.hu, giời ơi là giời chồng với chả con. Huhu…
        Mịa, chả nhẽ giải thích hết tiền cầm nhẫn vì cú nhậu lãng xẹt đó…Vậy là bị vợ chì chiết suốt đêm không ngủ được.

        Hết một ngày xui. Lạy chúa tôi, xin ban cho con ngày mới may mắn.
          Amen !

Thứ Bảy, 10 tháng 6, 2017

MƯA BIỂN VẮNG

Tôi hong khô bài thơ em
phơi trên biển vắng
Mùa xôn xao nghe tiếng sóng cồn cào
Mây giăng chân trời
chẳng hừng lên chút nắng 
Để cháy tình em hòa hương biển mặn nồng 

Cơn giông đầu mùa 
chao liệng dưới vầng trăng
Làm thơ em đôi dòng ngấn lệ 
Giọt nhỏ xuống hồn tôi
Giọt rơi vào biển nhớ 
thành sóng vỗ về một thuở đã thương yêu

Say câu thơ rộ chín những phiêu du
Nhân ảo xa xôi từng chiều hong gió cát
Tôi giang tay ôm hoàng hôn
nhạt nhòa, nhàu nát
Mãi hứng mưa lòng lả tả rớt bên em 








Thứ Sáu, 9 tháng 6, 2017

BÓNG NGỤC TÙ



****************
Phiêu du giữa hoàng hôn 
Miền suy tư đổ bóng ngục tù
Cơn mê kéo thời gian chùng lại
Vết thương rỉ máu tàn thu


Đã bao mùa lồng củi tự thân
Đường xa xăm vắt vẻo nhạc lòng
Gieo khúc nghê thường 
 nửa canh hoàng hạc … 
vật vờ mưa tinh tú nẻo phong sương  

Mảnh vườn xưa ngoảnh lại
Nghe dế giun thổn thức cố hương
Luống rau xanh 
buồn giăng ngày nắng nhạt
Sợi cỏ vàng lưu lạc chốn lang thang   

Mộng đời chập chửng đi qua
Chạm cơn gió 
thổi nỗi buồn bàng bạc
Vén cửa chiều nhìn giang san nhàu nát 
Lối quan hà man mác những tàn phai  

******************************* Nha Trang, 8/2012