Tìm kiếm trong Blog này

Chủ Nhật, 28 tháng 5, 2017

BÓNG ĐÈ


Gớm, đêm cuối tuần dự đại tiệc Karaoke về mỏi nhừ cả tay, thấm mệt. Vừa ngã lưng lấy sức, đang thiu thiu thì thấy người lâng lâng nhẹ hẩng rồi rơi xuống vực tối hù, mở mắt thấy cụ Văn Cao đang ngồi câu cá bên suối với trời thanh mây trắng mờ ảo, bồng bềnh. Nhớ nhớ quên quên, nay biên lại cuộc hầu chuyện với Cụ trong đêm thần tiên í. Hí. hí…
- Bẩm, con chào cụ Văn Cao ạ !
- Hừm, chào anh. Mà anh là ai, ở đâu mà biết ta ?
- Dạ, con là dân An nam chính cống, trên dương gian vừa mới xuống. Ở đây là đâu mà đẹp vậy, thưa Cụ.
- À ra thế, đang ở suối mơ trong rừng thiên thai. Trên dương gian giờ có gì vui không ?
- Dạ bẩm cụ trên ấy ngoài những chuyện hài hước té ghế của các đại quan ra thì cũng chẳng có gì hay ho, nhưng con nghe thiên hạ đang bàn bàn về bài hát của cụ sôi nổi lắm ạ .
- Chà, vui thế cơ à, ta chỉ mong họ gieo được nhiều nốt vui tươi trên khuông nhạc cho bổ khỏe tinh thần chứ đừng đem kế sách kiến quốc an dân ra tấu hài là được. Thế họ bàn bài nào? Thiên thai, Suối mơ hay Mùa xuân đầu tiên ?
- Bẩm không ạ ! Bài Tiến quân ca.
- Bài ấy nhà nước đã lấy làm quốc ca đã nửa thế kỷ, có gì mà bàn ?
- Dạ, dĩ nhiên nhưng nay mới được cấp phép lưu hành chính thức Cụ ạ.
- Uh, chả nhẽ lâu nay là hát lậu à ?
- Thưa, con không chắc vậy vì thấy họ hát nghiêm trang, có cả lãnh tụ lẫn quần thần văn võ chứng kiến, trong các lễ chào cờ to nhỏ khắp nước cụ ạ
- Vậy cũng được rồi, nói thật với anh, ta viết bài ấy khi đi kháng chiến, động viên là chính ấy mà. Ai ngờ hào hùng, khí thế và trở thành quốc ca. Giờ nó là công sản quốc gia, nên làm gì thì tùy ông nhà nước cả.
- Dạ, con biết thế. Nhưng hôm rồi có Cục gì đó cả gan đăng báo mạng cấp phép bài Tiến quân ca, lâu nay tưởng là yêu quý Cụ nhưng con thấy như vậy là xách mé và đần độn một cách thiên tài đấy Cụ ạ.
- Nhẽ người ta nghĩ phải có vài ba cái Cục gắn vào âm nhạc thì nó mới hay ho truyền cảm được cũng nên ? Đất nước tốt lên cũng nhờ luật lệ nghiêm minh nhưng dựng lên một thành trì âm nhạc bằng luật lệ thì chưa hẳn là thành tựu gì đâu anh ạ …
- Bẩm, cụ nói hàn lâm quá con chưa hiểu, nhưng thiển nghĩ nếu thế thì mí cái con mộc bên nhà Cục ấy có mà mốc lên í, họ muốn ký và đóng mộc là để khẳng định cái tồn tại của một tượng đài bao quanh hàng rào thành tựu…Con còn nghe bọn thối mồm trên í kháo nhau An nam giờ đang thừa những nhà chính trị ngộ nghỉnh mà lại thiếu đến tuyệt chủng những nhà văn hóa lớn nên mới ra cơ sự đấy Cụ ạ.
- Lại thế nữa cơ ? sư bố anh, cũng lý luận phết nhỉ. Nhưng mà thôi, ai nên khôn mà chả dại một đôi lần. Cũng may là ta không dại đến lần thứ ba. Cái thời gian để dại ấy ta rượu thịt, bạn bè cho vẹn lòng và thỏa chí. Mà anh sao lại thác xuống đây ?
- Bẩm, con cũng không biết tại sao. Đang ngủ thì bỗng tuột phát hun hút và đụng cụ. Thế con đã chết chưa hả cụ ?
- Chưa, anh chưa hẳn chết. Chỉ là một giấc mơ. Anh chết do mơ.
- Thế cụ chết do gì ?
- Do nhiều thứ lắm. Do rượu, do đói, do già và...do sợ. Anh trẻ không biết hết được đâu.
- Đã bao giờ cụ chết vì mơ chưa ?
- Hơn nửa đời người ta chết vì mơ. Không mơ thì làm gì có suối mơ, có thiên thai, có tiên nữ mới lại cả mùa xuân.
- Vậy Tiến quân ca của cụ cũng là do mơ ?
- Không, bài đấy ta tỉnh nhưng lại viết khi...say.
- Bẩm, nếu bây giờ người ta không cho dùng nữa, ý cụ sao ?
- Ta không ý gì cả. Chỉ hỏi đám người ở Cục kia là tỉnh hay say ? Tỉnh thì cho hát, say thì thay đi cũng được, làm hẳn bài quốc ca mới cho nó hợp thời rồi cấp phép hát cho đúng quy trình.
- Bẩm cụ chuyện tỉnh say trên ấy cũng đang bàn, người ta đang tính việc đối thoại nhau để thấy kẻ tỉnh người say đấy cụ ạ...
- Ta vốn nghi ngờ chuyện này. Chắc anh biết đời ta cũng từng thích tỉnh khi đã say nên cũng từng mở mồm … Nhưng anh cũng nên biết, chính trị và chính sự nó hệ thống, chặt chẽ, liên thông. Nếu muốn tỉnh thì phải tỉnh cho có lớp lang, cho căn bản, còn không chỉ là sự bóc mẽ đơn điệu theo kiểu trăm hoa đua nở náo động kia thì chả được cái tích sự gì mà thêm oan khuất. Mà liệu cho cái thần hồn mà thoại nhé, không thì họa như ta đấy…
- Thưa cụ, con cứ nghĩ con người ta chết là hết, chả nhẽ cụ vẫn còn mang nổi ám ảnh đó xuống tận tuyền đài ?
- Anh lại hỏi khó ta, chắc đã biết biện chứng duy vật đã chỉ ra sự vật không mất đi đâu cả., chí ít cũng phải ba đời ! Ta không hình dung ra kết cục đàm thoại của những đứa ngộ nghỉnh với bọn thối mồm sẽ như nào...Mà thôi, nói thêm chỉ tổ làm anh nhức đầu. Anh có mang theo chút rượu nào trong người không vậy ?
- Bẩm, con thác nhanh quá nên chả kịp mang theo gì. Có mỗi lọ cồn với con khô mực mang theo đi nhậu chưa kịp nướng.
- Thế anh ăn mực đi. Lọ cồn để đó cho ta.
- Nhưng mực khô không nướng cồn sao mà ăn được ạ ?
- Thì cũng như ta, cồn mà không pha thêm nước lã thì sao mà...thành rượu. Anh có cách nào mà vừa có rượu uống, lại vừa có mực thơm?
- Bẩm, quả là khó ạ.
- Anh mới thấy mỗi chuyện mực với cồn thôi đấy. Còn việc đại sự quốc gia thì nan giải đến nhường nào? Thành ra chuyện nhiêu khê cũng là hợp nhẽ.
- Dạ con hiểu. Xin kiếu cụ con đi diện kiến Diêm Vương.
- Uh, anh đi đi. Mang cả con mực với lọ cồn nữa. Thế thuận việc hơn, đỡ phải chờ.
- Để làm gì ạ?
- Chả để làm gì đâu, nhưng Diêm Vương ngài cũng...có mồm.
- Vâng, con hiểu ! Lạy cụ ạ...

Vừa bê lọ cồn sang Diêm điện thì có cảm giác như nghẹt thở trong cổ họng, giật mình tỉnh giấc thì thấy bị cặp giò của bà xã đang say giấc nồng gác trọn lên ngang ngực. Hệ.hệ…Ngó đồng hồ, chưa tới hai rưỡi sáng, thò tay bật face thì vẫn còn thấy dăm bạn đang online.
Uhm… Không biết họ đang tỉnh hay say !

-------------------------------------------tháng 5/2017

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét