Tìm kiếm trong Blog này

Thứ Sáu, 26 tháng 7, 2013

ĐỘC QUYỀN CÁI ĐẦU

                                                                  
 
Chả biết máu huyết đang bốc cơn hay khí độ sắp chuyển sang thì bô lão mà cái mái tóc bồng bềnh đẹp như thiên thần một thời của tôi bỗng chuyển từ đen tuyền sang bạc trắng trước tuổi năm mươi ! Chậc… thời trai trẻ xem như vụt qua, chả tiếc gì, tôi an ủi bà xã, mình già rồi, em nhé.  Nhưng khổ nỗi bà xã tôi lại không chịu vậy. Anh mà già à ! Phởn thế sao lại bạc trắng đi được cơ chứ, chả nhẽ bắt em phải kêu anh bằng chú à ?  Nhuộm đen lại cho tôi đi, ông kễnh ạ !

       Tôi giả bộ như không nghe thấy cái nỗi lo đáng yêu ấy của bà xã rồi phớt lờ. Vả lại lúc soi gương thấy nó cũng chẵng nỗi nào, mái tóc trắng như cước, cũng còn  vướng đọng những sóng gió rạt rào nên trông cũng bồng bềnh lãng tử đấy chứ, có khi lại giống như một diễn viên màn bạc nào đó chứ chẳng chơi, chưa kể tới đoạn được phổng mũi lên khi bắt gặp những cái liếc xéo của dăm bóng hồng đang khoái mốt đầu bạc. Dần dần cái đầu trắng như tuyết bắc cực của tôi trở nên nỗi tiếng khắp thành phố.  

 Nhưng rồi chuyện đó cũng không kéo dài được lâu, nhân đám cưới con thằng bạn thân, năn nỉ hoài bà xã cũng không chịu đi cùng, nàng vùng vằng “ Để nghe người ta gọi anh là cụ đấy à, em mắc cỡ lắm ! ”. Tôi chột dạ, hèn gì lâu nay nàng luôn tìm cách tránh né hiện diện cùng tôi đến chỗ đông người. Đắn đo mãi, tôi quyết định phải ra một cái quán nào đó để cải tạo lại cái mớ dây cước rất nghệ sĩ ấy đang ngổn ngang, bề bộn trên đầu mình.

        Nói thật  lòng chứ nếu được ra phố Hàng Lược với những dãy quán hớt tóc gội đầu chính hiệu nhiều sắc màu bắt mắt ấy mỗi tháng thì không gì khoái bằng, cái này không kể ra ai cũng biết. Thời thế nó vậy, khi mấy bác thợ cạo hiền lành, vui vẻ ngày nào đã giải nghệ hết vì không sao cạnh tranh nỗi với đám thanh nữ chân dài đang tràn ngập. Không ra đó chả lẽ phải mua dao về rồi tự cạo đầu mình chắc ?  Tôi phân bua với bà xã.

      Chắc mẫm với lý lẽ như đinh đóng cột đó, tôi lấy hết bình tỉnh rồi khệnh khạng như một quý ông sang trọng bước vào một quán ngon nhất của phố gội đầu có cái tên vô cùng thẳng thớm đó, rồi miên man thả hồn trong mùi nước hoa thoang thoảng, mùi dầu gội cộng với mùi da thịt con gái thơm nõn, rồi những cú chạm vô tình, hữu ý… nhiều cảm giác trẻ trung …  theo tiếng í.. ơi..  cùng những bản tình ca êm ái ru hồn từ bờ môi chúm chím sen hồng của cô thợ gội xinh xắn… Lạy trời, có phải con đang ở chốn bồng lai không vậy ...

Khốn khổ cái thằng tôi vốn ngốc nghếch, chả ý tứ kinh nghiệm gì sất, cứ thấy quán là sà vào. Chẳng nhớ được phiêu diêu trong miền cực lạc ấy bao lâu, tôi chợt choàng tỉnh với giọng phụ nữ lảnh lót nghe quá quen đang nói cười gì đó với mấy cô thợ, rồi cái bóng phụ nữ ấy bật lên từ chiếc ghế tựa cách tôi chưa quá mươi bước chân. Tôi như muốn độn thổ xuống nền nhà khi phát hiện ra đó chính là bà xã tôi, chắc là nàng cũng tranh thủ đến đây để chăm sóc gì gì đó !? Tôi hốt hoảng nhắm nghiền mắt mặc cho sự thể ra sao thì ra, ít nhất cũng tránh được cái ánh mắt mang hình viên đạn của nàng khi nhận ra tôi đang đê mê ở nơi chốn quá nhạy cảm này. Nhưng như một phép màu, nàng bước nhanh ra khỏi quán kèm lời chào đầy bình tỉnh, tự tin như không có chuyện gì xảy ra. Cảm ơn thánh thần linh thiêng đã che chở cho con một tai ương chỉ trong gang tấc, tôi lẩm bẩm một mình rồi nhanh chân biến ra khỏi quán. Để cho chắc ăn, tôi rút điện thoại gọi thằng bạn cùng đi uống cho say hẳn rồi bắt hắn chở về nhà. 

       Chẳng bao lâu, đám cỏ trắng trên cái đầu khốn khổ của tôi bắt đầu nhú lên, bà xã tôi lại giục đi nhuộm. Tôi lại giả vờ gợi ý nàng nên đi làm lại móng tay, gội tóc, lột da… gì gì đó cho đẹp, cho ra quý bà một chút. Thâm ý của tôi là để nàng đi làm trước cái đã, yên tâm khỏi lo vướng vào một cuộc gặp bất ngờ không ai mong muốn như lần trước. Xong, một sáng đẹp trời tôi hăm hở ra phố Hàng Lược chọn một quán khác để nhuộm tóc, lòng rộn ràng như mở cờ trong bụng, lần này thì tha hồ … Thế nhưng cái số tôi nó lại luôn đen đủi trong các cuộc vui, chưa xong bước dạo đầu với một nàng chân dài xinh như mộng thì tôi vướng phải cô em vợ đang ung dung ngồi cắt móng chân trên ghế, tấm kính phản chiếu tai hại làm rõ mồn một ông anh rể khả kính đang xuất hiện một cách đáng ngờ trong quán gội đầu thanh nữ làm nàng giật mình. Để chữa cháy, tôi vội hỏi một câu hết sức ngớ ngẩn “Chị qua đây em gặp chưa ? ”, dì nó cũng chẳng vừa “Anh chở chị đi làm đẹp thật à ? ”, tình thế oái ăm buộc tôi phải phán bừa một câu đậm mùi bốc phét “Bao giờ chả thế...” rồi bẽn lẽn chuồn thẳng.

       Nửa tháng trôi qua, cái mái tóc vốn đã nổi tiếng của tôi vẫn bồng bềnh, bồng bềnh nhưng lại mang hai gam màu trắng đen trộn lẫn ở nhiều tầng trông nó lập dị một cách rất tinh quái. Bà xã lại giục đi nhuộm, tôi lại tảng lờ phớt tỉnh như không nghe thấy mà chả biết giải thích thế nào cho lọt qua đôi tai vốn tinh thính một cách bẩm sinh của nàng. Sống nơi thành phố tỉnh lẻ chật hẹp này mọi người luôn có cảm giác là đã quen nhau từ muôn kiếp trước, cứ ra ngõ là gặp phải người quen có dây mơ rể má với nhau đủ kiểu. Cuối cùng tôi đành nghiến răng chém gió “Anh ngại nhuộm tóc ở phố Hàng Lược ấy lắm, trông nó không được đường hoàng sao ấy, hôm bữa anh có qua xem thử rồi…”. Nàng bỗng cười phá lên rồi nhân hậu: “Thôi để em mua thuốc về nhuộm cho anh vậy, nhé !”.

          Thế nhưng làm gì có chuyện “mua thuốc về nhuộm cho anh” như nàng đã hứa. Chắc là nàng sợ bạn bè cười cho là muốn độc quyền canh giữ cái đầu của ông xã ?  Nhưng tính nàng vốn chu đáo, cẩn thận nên đã kịp gửi hẳn tôi cho cô cháu họ đang làm nghề uốn tóc mãi tận hơn năm cây số để chăm sóc mái tóc cho ông dượng rể hay ham vui. Nàng bảo chỗ đó có thuốc tốt chưa hết đát, đảm bảo hợp vệ sinh mà giá lại rẻ hơn ba phần tư cơ đấy !

           Thôi vậy cũng được, tôi tự an ủi mình, vừa có mái tóc đẹp vừa khỏi phải đắn đo suy tính, vất vả cho mỗi bận nhuộm đầu, vả lại cũng chả dại gì làm trái ý nàng trong một vụ việc mang tầm hạnh phúc gia đình như thế này. Tôi chép đầy nhạc vào điện thoại rồi bật lên nghe mỗi khi cô cháu vợ cắt tóc gội đầu cho mình. 
         - Sở thích của dượng chỉ có thế thôi, cháu ạ ! Tôi nghiêm giọng, đường hoàng.
                                                                        Tam Kỳ, tháng 7.2013

Đã đăng tại Báo Quảng Nam
Lambada >

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét