Tìm kiếm trong Blog này

Thứ Ba, 23 tháng 7, 2013

BẢN SONATA MÙA XUÂN

                                                                                                           
Chiếc xe chồm lên do thắng gấp làm Lê Phương như bị hất ra khỏi ghế ngồi, anh bất giác đưa tay bám lấy thành cabin để giữ thăng bằng, những cú phanh gấp cứ rin rít trên đoạn đường đầy ổ gà trong dòng tấp nập đầy xe cộ chiều ba mươi tết. Chỉ còn mấy giờ nữa thôi là đến giao thừa nhưng cuộc sống vốn hối hả vẫn chưa chịu lắng xuống cho đến phút cuối, anh cùng đồng nghiệp trở về từ công trường sau buổi chia tay bụi bặm cuối năm lúc vừa đổ xong những mẻ bê tông cuối cùng. Như cảm thấy cú phanh có gì đó bất thường xoáy vào linh cảm mình, anh giục lái xe dừng lại rồi nhảy ra khỏi xe. Lê Phương bàng hoàng khựng lại, trước mắt anh một phụ nữ ngã sóng soài trên nền đường chỉ cách chiếc xe mấy bước, anh chỉ kịp thấy cô mấp máy trên môi điều gì đó rồi nhắm nghiền mắt, bất tỉnh. Cú va chạm quá nhanh vào thành xe, đám đông hiếu kỳ hai bên đường xúm quanh chiếc ô tô lấm đầy bùn đất, một vụ tai nạn thường ngày như bao vụ khác, chẳng có gì đặc biệt. Nhưng với Lê Phương, da anh bỗng tái mét, tay run lên, miệng ú ớ... Không ai biết rằng nạn nhân lại là Ngân... là Ngân không thể nhầm lẫn vào đâu được, người đã từng làm nên một khúc ngoặt của đời anh…
                                                                                ***
        Thời đó, cà phê Thanh Ngân lúc nào cũng đông khách không phải vì hương vị đậm đà khó quên của cái chất đăng đắng dành cho dân phố mỗi sáng, nhưng có lẽ cái nhan sắc thanh tao, quá đỗi mặn mà của cô chủ quán - một thiếu phụ trẻ chưa đầy ba mươi tuổi đã làm cho chất cà phê bỗng dưng có thêm nhiều mùi vị khác  ! Cũng khó tả hết sự quyến rũ đến mức kỳ lạ của người đàn bà đã có một con này. Lê Phương bắt gặp ánh mắt như thôi miên của Ngân lần đầu tiên, một buổi sáng thường lệ, ánh mắt xuyên qua vòng khói thuốc bay lãng đãng như làn sương nhẹ, thỉnh thoảng dừng lại trên khuôn mặt đã sạm đi vì nắng của anh. Rồi cũng kịp mở nhanh một nụ cười đón lấy, thế là quen.  Cũng lần đầu tiên anh bắt gặp người phụ nữ chơi đàn hay đến thế, vào một chiều vắng khách, một đoạn trong bản “Sonata mùa xuân” của Beet. Tràng âm thanh dồn dập trên phím chiếc vĩ cầm len qua khung cửa có ánh nắng chiều bàng bạc phản chiếu trên nền tím ngắt của hoàng hôn cuối đông, Lê Phương rút vội cây bút chì trên túi ngực hí hoáy, nét vẽ có phần nguệch ngoạc hình người con gái có khuôn mặt thanh tú tựa cây đàn trên bờ vai gầy, cánh tay như đang lướt theo giai điệu, đôi mắt mơ màng như chứa một nỗi buồn xa xăm, diệu vợi ...

Mối tình với Ngân bắt đầu như vậy, từ lúc nào anh cũng không nhớ, chỉ biết nỗi nhớ trong anh ngày một lớn dần, những cuộc dạo chơi vô định cùng bạn bè, cà phê Thanh Ngân bao giờ cũng là điểm cuối. “Anh uống chút gì nghe ?”, Ngân đón anh nhiệt thành. Lê Phương không đáp, anh đưa mắt nhìn lên khuôn mặt đã ửng hồng của Ngân, cô châm chọc: “Một tách cà phê đặc cho tỉnh ra vậy ?”. Anh chỉ nhún vai, gật đầu rồi chăm chú nhìn bức họa lập thể trên bức tường đã hoen màu vàng ố như chiêm nghiệm một điều gì đó thật quan trọng. “Hình như bức tranh đã vẽ một nỗi khắc khoải phải không em ? ” - anh nhận xét. “Không, đơn giản hơn, chắc đó chỉ là sự đợi chờ, anh à”, Ngân khẽ khàng, mi mắt nàng như cụp xuống. 

Ba tháng sau lần hẹn hò đầu tiên với Ngân, anh chưa hết sự choáng ngợp đến dại người trong cái nồng nàn đến nghẹt thở của cô. Lê Phương vẫn thường đến quán, ngồi đối diện với bức họa như để nhâm nhi hạnh phúc của mình, để nghe những tràng hợp âm rộn rã của Ngân rung lên không phải từ phím đàn. Anh nghiền ngẫm cái phi lý của trái tim mình, nhưng cũng tự nhủ trái tim làm gì có lý lẽ ? Anh đã yêu không chỉ một lần, với nhiều mối tình không tên như cơn gió thoảng qua, tình trường với anh không quá hẹp nhưng anh lại thấy quá chật vật, loanh quanh dò tìm nửa phần kia của đời mình. Rồi trong mệt mỏi rã rời, anh như đám bụi mong manh đang cuốn vào cơn lốc xoáy có ngọn lửa tình nóng bỏng đang bùng lên của Ngân. Một mối tình với nỗi nhớ mênh mông, chất đầy đam mê với những cung đàn như rót tận đáy con tim trống vắng, làm thức dậy một Lê Phương tài hoa, người đã từng viết lên những bài thơ chơi vơi, buồn bã trong những đêm chỉ có một mình cùng những bản vẽ thi công nhằng nhịt.

 Lê Phương chưa hề giấu cô bất cứ điều gì từ khi đặt lên môi cô cái hôn đầu tiên, trừ cái điều làm anh day dứt không biết nên nói với cô ra sao, nhưng Ngân cũng lờ mờ điều gì đó bất ổn trong anh. “Có thể em là gánh nặng của đời anh, nhưng em không cần gì ngoài anh, chỉ muốn có anh bên cạnh ” - có lần cô thổn thức. Lê Phương không thể thiếu cô, nhưng anh không thể là của cô được, điều không đơn giản đó cũng giống như nỗi đợi chờ của cô nhưng đã rõ mồn một, và anh đã cố đánh lừa mình chỉ để được gần Ngân, anh hiều cần phải khẳng định những giá trị riêng cho mình nhưng lại không dám bước qua lằn ranh cũng chỉ để dành riêng cho anh ! Lê Phương muốn có bên mình những đam mê, nhưng cuộc đời quanh anh không muốn thế, anh không mất thời gian đi lý giải cái khái niệm mà nhân loại đã tốn không biết bao nhiêu thời gian và giấy mực để viết lên vì cuối cùng khái niệm ấy cũng chỉ là một cụm từ “tình yêu” tối nghĩa, bởi lẽ đó một mối tình đã có tên, xoắn xuýt, thiết tha không bờ bến, trong ảo vọng mịt mù, trên nền những cung bậc chỉ còn lại có hai người, và họ đã cho nhau tất cả.

Nhưng họ gần nhau chỉ được sáu tháng. Lần cuối cùng trước lúc lên đường, Lê Phương chỉ kịp viết cho Ngân một dòng ngắn ngủi: “Hãy quên và tha thứ cho anh !”.

*
          ... Lê Phương hộc tốc tới bệnh viện. Ngân nằm bất động trên chiếc giường phủ tấm ra trắng đến lạnh người, cô đã tỉnh lại chỉ mươi phút sau cú va chạm rồi thiếp đi. “Ngân ơi, sao tôi phải gặp lại em ở hoàn cảnh này ? ”, Lê Phương bần thần dựa vào cầu thang miên man trong niềm ân hận tột cùng. Phiên trực tối ba mươi tết thật vắng, người hộ lý đang băng lại vết thương cho Ngân, cô bị gãy đùi phải, mặt bầm tím sưng húp… Chỉ có một bé gái chưa đầy mười tuổi đang thút thít bên giường mẹ, không còn ai… “Bố cháu đâu ?”, người trưởng khoa đang làm những thủ tục cho cô hỏi khẽ. Cô bé mếu máo: “Cháu không có bố …” rồi khóc òa. Lê Phương vỗ nhẹ lên mái tóc vàng hoe của bé Hạ rồi lách vô phòng trực như một cái bóng, nhỏ nhẹ với viên bác sĩ: “Tôi là bạn cô ấy…”. Anh ký hết vào các thứ giấy tờ, ca mổ được thực hiện nhanh chóng. Ngoài kia tiếng pháo hoa giao thừa đang nổ đì đùng, những tia sáng muôn màu nối tiếp nhau lóe lên rồi phụt tắt như những hạnh phúc bé nhỏ bên lề cuộc đời. Lê Phương lau mặt cô bé rồi dìu ra hành lang nhìn những chùm pháo hoa tua tủa, sáng rực để cho bé vơi đi những tủi buồn đã vây hãm tuổi ấu thơ đã đánh mất một cách tội tình. Cô bé đâu biết chỉ trước đó mấy năm Lê Phương đã từng bế nó rong chơi, cùng ăn chung món kem Phong Lan mà bé thích dưới gốc ô mai cuối phố, đã từng chung hít bầu không khí ấm cúng trong căn nhà nhỏ cũng vào một chiều ba mươi tết, đã có lần bé tập gọi “bố Phương” trong nụ cười ngất ngây hạnh phúc của mẹ mình.

Vậy mà cuộc chia tay cũng đã đến, đường đột, vội vã. Lê Phương không đủ cam đảm để giải thích với Ngân một lời, dù là lời cay đắng. Anh nhớ lại, không ít người ngạc nhiên khi anh quyết định chuyển công tác về Đ, nơi cách thành phố hơn bốn trăm cây số không một bóng bạn bè thân thuộc, là chỉ để xa Ngân, để dần quên nỗi khắc khoải vô định của một mối tình nồng nàn, để trả lại cho Ngân sự yên bình. Biết đâu hạnh phúc thật sự sẽ đến với cô vào một ngày khi nỗi đau đã qua, sẽ có được một người đàn ông xứng đáng hơn mình để bé Hạ được gọi là bố bằng cả tình yêu lẫn sự kính trọng chân thành.

Nhưng Lê Phương đã nhầm, làm sao một người đàn bà đã hai lần yêu trong đổ vỡ, tuyệt vọng còn lòng tin nào vào cuộc đời vốn nhiều ngang trái và nếu như tình yêu như là cái gì dễ thay thế thì loài người lấy gì để ngợi ca trong những tình khúc đã đi mãi với thời gian, một nhan sắc tuyệt trần chắc gì đã là giấy thông hành để đi khắp hang cùng ngõ hẻm trong chốn tình trường mênh mông đầy bất trắc. Ngân của anh lại tinh tế, nhạy cảm và thông minh làm sao trở thành dễ dãi, tầm thường để đi tìm kiếm sự yên bình như anh đã tưởng! Lê Phương cũng không thể ngờ mẹ con Ngân đã có một chuyến đi không trở lại cái thành phố ắp đầy kỷ niệm đắng cay của mình, không biết có phải chỉ để gặp lại anh ở một phương trời nào đó mà cô chưa hề biết ?

Đêm giao thừa quá dài, Lê Phương nhấp nhổm, mắt cay xè. Có lẽ giờ này chỉ còn mình anh thức bên giường bệnh của Ngân, anh nhìn thật lâu lên khuôn mặt của cô, trên nhiều vết thương tím bầm vẫn phảng phất nét đẹp muôn đời thanh tao, quyến rũ và thân thuộc vẫn như ngày qua, ngày kia mới gặp. Người đàn ông mà số phận đã sắp đặt chia tay và hội ngộ với cô chỉ bằng những nỗi đau, đang ngồi bên cô với thấp thỏm lo âu và niềm vui trộn lẫn, ngay nơi phương trời mà mẹ con cô cũng không thể ngờ trước được. Một đêm trong bệnh viện với nạn nhân của mình, chả có gì để nói, nhưng trăn trở trong anh sáu năm về trước tưởng rằng đã quên nay đang sống lại trong từng phút từng giây khi đối diện với hình hài anh đã từng ôm ấp yêu thương một thời... Anh thiếp đi bên cạnh bé Hạ trên chiếc giường trống cạnh Ngân.

… Lê Phương lơ mơ nghe như có tiếng nhạc vẳng từ đâu đó mồn một, đoạn Allegro quen thuộc của bản “Sonata mùa xuân” ngày nào với tiếng vĩ cầm cao vút… Đoạn nhạc đã đi đến cao trào, anh mở mắt choàng tỉnh. Bên anh, Ngân đã thức dậy tự bao giờ, cô cố xoay nghiêng mặt nhìn anh chăm chú, rồi những giọt nước mắt đã trào ra thấm trên lớp băng trắng toát, cô mấp máy đôi môi nói một câu gì đó, anh vùng dậy chạy đến nắm chặt đôi bàn tay gầy rộc của Ngân, căn phòng chỉ có hai người như cách đây mấy năm… Lê Phương chỉ bật được lên không hết một câu “Ngân…”. Không gian trước mặt như bị nén lại, bản nhạc chào xuân từ tòa nhà bên cạnh đã chơi đến đoạn troppo của Sonata, bè dương cầm đệm theo cố đuổi bắt tiếng vĩ cầm mượt mà, trong vắt trong một sáng đầu xuân, đôi mắt Ngân từ từ khép lại, bờ môi mỏng như hé một nụ cười, cô thiếp đi, nhịp thở đều đều phập phồng trên ngực.

 Ngoài kia, những tia nắng xuân đang mơn nhẹ trên khóm lá, chùm lộc non đã đâm chồi qua đêm giao thừa đang nhú lên để đón lấy giọt sương sớm ngày đầu tiên năm mới. Lê Phương lặng đi và cố lắng nghe tiếng nhạc còn đọng lại trong căn phòng trống, gương mặt Ngân phảng phất, nhạt nhòa… Anh như thấy lại cánh tay của Ngân đang kéo chiếc vĩ cầm màu đỏ nhạt, bím tóc đung đưa theo giai điệu đầy khát vọng của ngày nào.

Lê Phương đứng lên phụ cùng người y tá trực thay băng cho Ngân rồi bế bé Hạ vào lòng, anh thay cho bé Hạ bộ quần áo mới rồi chở nó qua những dãy phố dài, nơi  trẻ con đang tung tăng đón tết. Mùa xuân mới lại đến trong anh nhưng nữa phần còn lại của mình anh vẫn chưa tìm thấy. Biết đâu sự run rủi của số phận đã chọn mẹ con Ngân làm điểm cuối cho đời anh như ngày nào, cà phê Thanh Ngân và bản Sonata mùa xuân bất hủ ./.

                                                                                 Cao nguyên, 3.2005
                                        
Đã đăng tại Báo Quảng Nam
                                                                        
                                                                      


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét