Tìm kiếm trong Blog này

Thứ Tư, 21 tháng 8, 2013

VU LAN, MẸ

        
        Mùa Vu lan đang đến đó, Mẹ à !

     Không như những năm trước, khi còn đi lại được chính mẹ là người đứng ra hành lễ Vu Lan ở nơi linh thiêng mà mẹ đã chọn để làm chốn nương náu cho tâm hồn mình, ở đó những đồng đạo của mẹ đã nghe mẹ nói về đức tin, về đạo lý của con cái đối với bậc sinh thành …

     Duy một điều, trước đây hình như mẹ chưa bao giờ nhắc cho con biết về ngày này, phải không mẹ ? Bởi vì từ khi vừa chớm trưởng thành con đã sớm rời bỏ mái nhà thân yêu, bỏ mẹ và các em để đi tìm kế sống cho riêng mình, hay vì mẹ không muốn các con phải bận tâm vì mẹ ?  Giữa cuộc đời ô trọc, nhiều khi con đã lãng quên, thậm chí không còn nhớ trên thế gian này còn có một ngày như thế, để mà về dù chỉ để nói với mẹ vài điều vu vơ gì đó.

    Cũng như mẹ chưa bao giờ kể hết cho các con biết về công lao của mẹ từ khi ba con đã ra đi về cỏi vĩnh hằng lúc mẹ chưa đầy ba mươi tuổi. Con vẫn còn nhớ như in, những ngày ấy nhan sắc mẹ vẫn mặn nồng, mẹ đáng được hưởng được nhiều hạnh phúc hơn khi cuộc đời đã dang ra đón mẹ, nhưng mẹ đã khước từ tất cả để chỉ dành cho các con, dù đó là những tháng ngày chìm trong đạn lửa, cuộc sống và cái chết chỉ còn cách nhau trong gang tấc…

        … Con còn nhớ khi về thăm mẹ từ miền xa, chưa kịp nói với mẹ điều gì, con đã say khướt cùng bạn bè. Đêm ấy, con như đứa trẻ  được mẹ bón cho những thìa nước chanh giải rượu rồi mắng yêu " đừng say vậy nữa nghe, vợ con nó buồn cho", nửa đêm mẹ thức dậy sờ vào trán con rồi lẩm bẩm một mình  "tội nghiệp, hết sốt rồi". Mẹ là thế, bao giờ cũng nghĩ con đau ốm để được chăm sóc, yêu thương dù trên đầu con đã hai thứ tóc. 

    Mới ngày kia đây con về với mẹ, nhưng chắc mẹ không còn nhớ. Ông trời thật quá bất công với mẹ, bệnh tật đang hành hạ mẹ từng ngày trong sự bất lực đáng tủi hổ của con, nhưng con đã làm hết sức mình cho mẹ. Mỗi lần nhìn mẹ vất vả lê từng bước chân di chuyển khó nhọc trong ngôi nhà vắng chỉ còn một mình, lòng con như tan nát.

   Sáng nay con thức dậy sớm hơn thường lệ mẹ ạ, để ngồi một mình ngắm những chùm hoa nguyệt quế trắng tinh khiết bỗng rực rỡ đúng ngày Vu Lan. Con hít thật sâu mùi nguyệt quế thơm nồng đang tỏa ra khắp khu nhà mà như ngửi thấy mùi mồ hôi của mẹ ngày nào đã đổ xuống cho đời con nở rộ.

     Con chỉ cầu trời cho bước chân của mẹ ngày càng vững hơn. Chỉ từng ấy thôi con cũng mãn nguyện rồi, Mẹ ạ !

                                                                          Vu Lan. 2013


         

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét